×
×

65 tu;;ổi nhưng tôi có lương hưu cao, 3 tỷ tiền tiết kiệm và căn nhà nhưng con cái không ai thèm ng;;ó n;;gàng, đến lúc phải nương tựa nhờ ông hàng xóm thì chúng nó đến giàn;;h phần tiền bạc

Tôi năm nay đã 65 tuổi. Cả đời làm công chức, lương hưu mỗi tháng đủ sống sung túc, trong ngân hàng còn có gần 3 tỷ tiền tiết kiệm, lại thêm căn nhà mặt đường. Người ngoài nhìn vào, ai cũng bảo tôi “già mà vẫn sướng”.

Thế nhưng, đời có ai ngờ: 3 đứa con tôi chẳng đứa nào thèm ngó ngàng. Tết không về, lễ cũng chẳng hỏi thăm, đến cái điện thoại thỉnh an cũng hiếm hoi. Cơm canh trong nhà, tôi lủi thủi một mình. Có hôm nằm ốm cả tuần, hàng xóm còn biết, chứ con cái thì chẳng đoái hoài.

Trong những ngày quạnh quẽ, người duy nhất sang thăm hỏi, bưng bát cháo, châm ấm nước cho tôi lại chính là ông hàng xóm goá vợ. Ông hiền lành, nhỏ hơn tôi 5 tuổi, nói năng ngọt ngào. Tôi cảm động, nhiều lần thầm nghĩ: “Đúng là lúc hoạn nạn mới biết ai thật lòng.”

Rồi tình cảm nảy sinh lúc nào chẳng hay. Tôi yếu lòng, nương tựa, để mặc cho mình cuốn vào những lời ngọt bùi của ông. Thậm chí, trong lúc u mê, tôi còn làm di chúc để lại toàn bộ tài sản cho ông hàng xóm – coi như trả ơn người bên cạnh khi con cái hững hờ.

Tin ấy chẳng biết lọt ra bằng cách nào. Một buổi chiều, cả 3 đứa con tôi kéo về, mặt hằm hằm, giọng đanh lại:
“Mẹ dám đem hết tài sản đi cho người ngoài? Thế bọn con là cái gì?”

Tôi cay đắng, bật khóc:
“Các con có bao giờ đoái hoài đến mẹ chưa? Khi mẹ ốm đau, ai bên cạnh? Ai bưng bát cháo, ai đỡ mẹ ngồi dậy? Người ngoài còn hơn ruột thịt!”

Nhưng tôi không ngờ… chỉ một tuần sau, cả làng rúng động. Một người hàng xóm khác chạy sang thì thào vào tai tôi:
“Bà tỉnh lại đi… Ông ấy đâu có thật lòng. Ở ngoài chợ, ai cũng bàn tán: ông ta chỉ nhắm vào tài sản của bà thôi. Đến quán rượu còn khoe khoang: ‘Cụ bà mê tôi lắm, sắp sang tên hết cho tôi rồi…’”

Tôi nghe mà chết điếng, mặt nóng bừng rồi lạnh toát. Làng trên xóm dưới bắt đầu xì xào, người chê cười, người ái ngại. Đến chợ, đến ngõ, đâu đâu cũng thấy bóng dáng tôi trong câu chuyện “bà già 65 mê trai trẻ, bỏ cả con cái để bị lợi dụng”.

Tối ấy, tôi về, cầm di chúc run rẩy xé nát. Nhưng đã quá muộn. Danh dự cả đời giữ gìn, phút chốc tan thành tro bụi.

Tôi ngồi thụp xuống hiên nhà, nước mắt lăn dài. Trước mặt là căn nhà khang trang, sổ tiết kiệm vẫn còn đó, nhưng lòng thì rỗng tuếch. Tôi đau đớn nhận ra:
“Một phút dại trai cuối đời… đổi lại là sự ê chề, nhục nhã với cả làng, và sự oán trách của chính những đứa con mình.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News