Suốt chục năm nay, tôi biết chồng ngoại tình nhưng ngậm đắng nuốt cay vì không muốn con cái tan cửa nát nhà. Điều khiến tôi đau nhất là cả nhà chồng đều biết mà vẫn bao che. Thậm chí, mấy cô em chồng còn cười cợt, bảo rằng “đàn ông 5 thê 7 thiếp là chuyện thường tình”.
Tôi im lặng cho qua, nghĩ rồi một ngày nào đó chồng sẽ hối hận. Nhưng hôm ấy, trong bữa cơm giỗ đông đủ họ hàng, bố chồng bất ngờ lên tiếng. Ông đặt chén xuống bàn, nhìn thẳng vào mặt tôi rồi quay sang con trai:
– “Nếu mày chê vợ, không còn muốn sống cùng thì cứ để cho thằng út… nuôi hộ. Nó chưa có vợ, nó thương chị dâu thế nào cả nhà đều thấy rõ.”
Cả mâm cơm chết lặng. Tôi sững sờ, bát cơm trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Chồng tôi tái mặt, còn em chồng thì cúi gằm, không dám ngẩng lên. Lúc ấy, tôi mới nhớ ra, bao năm nay chính thằng út luôn âm thầm giúp đỡ, từ việc đưa đón con tôi đi học, đến chuyện sửa sang trong nhà.
Mẹ chồng vội quát lớn để xua đi bầu không khí ngột ngạt, nhưng không kịp nữa. Họ hàng xì xào, ánh mắt nhìn tôi vừa thương hại vừa soi mói.
Tôi choáng váng, không biết nên khóc hay nên cười. Cái gia đình này, người làm vợ như tôi thì bị coi rẻ, còn kẻ phản bội thì được bao che, thậm chí cha đẻ còn mở miệng “dọn đường” cho con mình bỏ vợ để đẩy sang cho em ruột.
Đêm đó, tôi xếp gọn đồ đạc của mình và con, viết đúng một lá đơn để lại trên bàn thờ, chỉ một câu ngắn gọn:
– “Tôi đi, để nhà các người khỏi phải tính toán.”
Sáng hôm sau, khi cả nhà còn ngơ ngác, chồng tôi lao ra ngoài gọi điện tìm vợ con khắp nơi. Nhưng muộn rồi, lần này tôi không quay lại nữa.