×
×

Sinh nhật tôi anh rể bất ngờ tặng cho tôi hộp quà, bên trong là 1 chiếc nhẫn cùng lá thư anh nói hết sự thật về tình cảm dành cho tôi, tôi gọi chị gái về họp gia đình gấp…

Sinh nhật tuổi 26, cả nhà quây quần đông đủ. Tôi vui vẻ cắt bánh, còn anh rể – chồng của chị gái tôi – bất ngờ đưa cho tôi một chiếc hộp quà nhỏ. Anh cười hiền:

“Quà đặc biệt, em mở sau nhé, trước mặt mọi người thì ngại.”

Tôi thoáng bất ngờ nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ cười cảm ơn. Tiệc tàn, tôi trở về phòng, hồi hộp mở hộp quà. Trong đó… là một chiếc nhẫn lấp lánh, cùng một tờ giấy gấp gọn.

Tay tôi run lên khi mở ra:

“Anh biết anh sai khi đem lòng yêu em – em gái vợ mình. Nhưng anh không thể kìm nén nữa. Chiếc nhẫn này không phải để cầu hôn, mà để em nhớ rằng luôn có một người đàn ông sẵn sàng vì em.”

Tôi chết lặng, tim đập dồn dập. Mồ hôi lạnh toát ra sau gáy. Tờ giấy rơi khỏi tay tôi, còn chiếc nhẫn lăn xuống sàn, phát ra tiếng leng keng khô khốc.

Trong đầu tôi chỉ xoáy lấy một ý nghĩ: Nếu chị gái tôi biết được thì sao? Cả gia đình sẽ tan nát…

Đúng lúc đó, cửa phòng khẽ mở. Chị gái tôi bước vào, ánh mắt như đang tìm kiếm điều gì. Tôi giật mình, cố che giấu chiếc hộp quà sau lưng. Nhưng chị đã nhìn thấy…

Ánh mắt chị sắc lạnh, dừng lại nơi bàn tay run rẩy của tôi.

Chị gái tôi bước hẳn vào phòng, giọng trầm xuống:

“Em đang giấu gì sau lưng thế?”

Tôi lắp bắp, chưa kịp trả lời thì chị đã nhanh như cắt giật lấy. Chiếc hộp bật mở, nhẫn và tờ giấy rơi xuống nền nhà. Chị cúi xuống, nhặt tờ giấy lên.

Tôi hoảng loạn:

“Chị, không phải như chị nghĩ đâu, em…”

Nhưng quá muộn. Chị đã đọc xong. Đôi môi chị run rẩy, gương mặt tái nhợt, còn đôi mắt đỏ ngầu. Chị nắm chặt tờ giấy, xé toạc thành từng mảnh, giọng nghẹn ngào:

“Nó… dám… Em là em gái tôi, sao có thể…?”

Tôi bật khóc:

“Em không biết! Em chưa từng có ý gì với anh ấy, tất cả là do anh ta…”

Cánh cửa sau lưng bất ngờ bật mở. Anh rể tôi đứng đó, hốt hoảng:

“Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh. Anh không kiềm chế được…”

Một cái tát như trời giáng vang lên. Chị gái tôi, người phụ nữ bao năm dịu dàng, nay giận dữ đến mức cả thân hình run bần bật.

“Anh cút đi! Đừng bao giờ đặt chân vào nhà tôi nữa!”

Không khí ngột ngạt đến mức tôi chỉ muốn biến mất. Tôi biết từ giây phút này, gia đình tôi sẽ không bao giờ còn bình yên như trước.

Và tệ nhất là, khi tôi ngước lên, ánh mắt chị nhìn tôi đầy đau đớn xen lẫn căm giận… ánh mắt ấy khiến tôi hiểu rằng, dù tôi vô tội, thì ranh giới chị em ruột thịt cũng đã rạn nứt không thể hàn gắn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News