×
×

Sin:h con giữa trời nắng nóng nhưng mẹ chồng không cho dùng điều hòa, nay nhận được hóa đơn tiền điện 3 triệu bà vào tắt cả quạt điện rồi quát “ở không một chỗ tiêu tiền là giỏi”, chồng tôi bước vào nói cũng că:ng mặt nói 3 từ….

Giữa cái nắng oi ả tháng bảy, tôi đang bế con ngủ mướt mồ hôi thì mẹ chồng xồng xộc đi vào, trên tay cầm tờ hóa đơn điện ba triệu đồng. Bà giật phăng cái quạt tôi đang bật, tắt công tắc cái “cạch” rồi chỉ thẳng mặt tôi:

Ở không một chỗ mà tiêu tiền là giỏi!

Tôi sững sờ, trong lòng như có ai xát muối. Đứa bé đỏ hỏn mới chào đời giật mình khóc thét, mồ hôi ròng ròng trên cái trán nhỏ xíu. Tôi vừa định lên tiếng thì chồng tôi bước vào, ánh mắt quắc lại, giọng gằn từng chữ, căng như dây đàn:

Đủ rồi mẹ!

Căn phòng im phăng phắc. Mẹ chồng tròn mắt, chưa từng nghĩ con trai mình dám nói thế. Tôi cũng chết lặng, nước mắt cứ thế trào ra, không biết từ đau đớn hay là nhẹ nhõm.

Sau ba chữ “Đủ rồi mẹ!”, không khí trong phòng như nghẹt lại. Mẹ chồng siết chặt tờ hóa đơn trong tay, giọng run run vì giận:

Mày dám… dám bênh nó chứ gì? Nó chỉ biết ăn bám, ở nhà tiêu tốn tiền của, còn mày thì mờ mắt vì đàn bà!

Chồng tôi bước đến, giật lại cái quạt, bật lên cho con. Anh nhìn thẳng vào mẹ, giọng đanh thép:

Đây không phải đàn bà, đây là vợ con, là mẹ của cháu mẹ. Cái nhà này con dựng lên để vợ con được thở, chứ không phải để chịu cảnh ngột ngạt như tù nhân!

Đứa bé vẫn khóc ngằn ngặt. Tôi run rẩy ôm con, nhưng lần đầu tiên trong suốt thời gian về làm dâu, tôi cảm thấy có người đứng chắn trước mặt mình.

Mẹ chồng tức giận đến mức run rẩy cả người, chỉ tay vào tôi:

Rồi mày sẽ hối hận, con trai tao cũng sẽ hối hận!

Nói xong, bà hậm hực bỏ ra ngoài, tiếng cửa sập đánh rầm một cái.

Chồng quay lại, nhìn tôi, giọng dịu xuống nhưng đôi mắt còn ngầu đỏ:

Anh xin lỗi… từ nay sẽ không để em một mình chịu đựng nữa.

Nước mắt tôi lã chã rơi xuống đôi má bé nhỏ của con. Giữa cái nóng hầm hập, lần đầu tiên tôi thấy lòng mình được giải thoát.

Những tưởng sau trận cãi vã hôm đó, mọi chuyện sẽ dịu đi. Nhưng không… mẹ chồng bắt đầu lặng lẽ thay đổi thái độ. Trước mặt chồng tôi, bà vẫn im lặng, chẳng nói nửa lời, nhưng mỗi khi anh vừa đi làm, tôi lại trở thành cái gai trong mắt bà.

Bà không còn cấm đoán thẳng thừng, nhưng lại làm những việc âm thầm khiến tôi nghẹt thở: rút phích cắm quạt ngay lúc con tôi đang ngủ say, giấu bình sữa trong tủ bếp để tôi luống cuống giữa đêm khuya, thậm chí còn xì xào với hàng xóm rằng “con dâu chỉ giỏi vòi vĩnh, ăn hại”.

Đỉnh điểm là một buổi chiều, khi tôi còn đang dỗ con, mẹ chồng mang ra tờ giấy ghi nợ tiền điện, hất vào mặt tôi:

Mày không biết kiếm tiền thì phải ra khỏi cái nhà này. Tao nuôi một đứa con dâu ăn hại làm gì?

Tôi sững sờ, toàn thân lạnh toát. Đúng lúc đó, chồng tôi đi làm về, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. Anh ném cặp xuống đất, bước tới đối diện mẹ, giọng lạnh lùng đến rợn người:

Nếu mẹ coi vợ con và cháu mình là gánh nặng… thì con sẽ dọn ra khỏi nhà này, nuôi gia đình riêng của con.

Câu nói ấy khiến tôi chết lặng. Mẹ chồng biến sắc, chưa kịp phản ứng, thì đứa bé trong tay tôi bỗng khóc thét như cảm nhận được cơn bão đang kéo đến…

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News