×
×

Vợ ơi, anh chờ em…

Vợ ơi, anh chờ em…

Buổi sáng hôm ấy, sương vẫn còn phủ trắng cánh đồng làng. Tiếng gà gáy vọng lại từ xa, báo hiệu một ngày mới. Chị Tình thức dậy từ tờ mờ, rón rén bước xuống giường, sợ đánh thức chồng con. Hôm nay là ngày giỗ Tổ, chị muốn đi chợ sớm để mua được buồng chuối xanh thật đẹp đem về thắp hương.

“Anh ngủ thêm đi nhé, em ra chợ một lát rồi về,” chị khẽ thì thầm, vuốt nhẹ mái tóc chồng. Anh Khải vẫn còn say giấc, chỉ ú ớ vài câu rồi trở mình. Chị mỉm cười, xách cái làn quen thuộc rồi bước ra hiên. Ngoài kia, con đường làng còn phủ hơi sương mát lạnh.

Chị đi nhanh hơn thường lệ, lòng chỉ mong mua được buồng chuối thật vừa ý. Ở làng, ai cũng biết chị Tình là người khéo léo, chu toàn. Giỗ chạp trong nhà, chưa bao giờ thiếu sót điều gì.

Chợ quê sáng sớm đông vui, người gánh kẻ bưng, tiếng rao vang xen lẫn tiếng cười nói. Chị lựa được buồng chuối đẹp, quả đều tăm tắp, vỏ còn xanh mướt. Mừng rỡ, chị trả tiền rồi xách về, lòng nghĩ tới bàn thờ nghi ngút khói hương lát nữa.

Nhưng số phận vốn nghiệt ngã.

Con đường từ chợ về vốn không xa. Thế mà khi chị vừa đi tới khúc cua gần cổng làng, một tiếng động cơ gầm rú vang lên. Chiếc xe tải lớn từ đâu lao tới, chao đảo như con thú điên. Người ta hét lên:

“Tránh ra! Xe mất thắng rồi!”

Chị chưa kịp phản ứng. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Một cú va chạm dữ dội. Buồng chuối xanh văng xuống vệ cỏ, tán lá còn rung lên khe khẽ. Thân hình chị bị cuốn vào gầm xe, rồi lịm đi trong tiếng la hoảng loạn của bà con quanh đó.

Tin dữ truyền về nhà như sét đánh ngang tai. Anh Khải vừa mới tỉnh giấc, còn chưa kịp dọn dẹp sân chuẩn bị giỗ, thì nghe tiếng người hàng xóm hớt hải chạy vào. “Anh Khải ơi, chị Tình… chị bị xe đụng rồi!”

Anh bủn rủn chân tay, cái chén trên tay rơi xuống đất vỡ tan. Chẳng kịp suy nghĩ, anh lao vội ra đường, chạy đến chỗ đông người tụ tập.

Trước mắt anh là cảnh tượng ám ảnh cả đời: vợ anh nằm bất động, gương mặt tái nhợt, đôi bàn tay vẫn còn vương mùi nhựa chuối. Buồng chuối xanh lăn lóc bên đường, vài quả dập nát, như giễu cợt, như xót xa.

“Vợ ơi… dậy đi… anh chờ em mà, sao em mãi không về?” – giọng anh khàn đặc, run rẩy, đôi mắt đỏ hoe. Anh ôm chầm lấy thân hình nhỏ bé kia, nước mắt tuôn ra hòa vào bụi đất.

Người ta đưa chị đi bệnh viện, nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu. Tai nạn quá nặng, chị đã ngừng thở trước khi kịp đến nơi.

Cả làng rúng động. Người đàn bà hiền lành, đảm đang, hết lòng vì chồng con, nay ra đi trong buổi sớm tinh mơ, chỉ vì muốn mua một buồng chuối dâng lên bàn thờ tổ tiên.

Đám tang chị diễn ra trong tiếng mưa lất phất, mùi nhang khói quyện vào không khí tang thương. Anh Khải đứng lặng bên quan tài, đôi mắt vô hồn. Hàng xóm ai nấy đều nghẹn ngào, nhiều người không cầm nổi nước mắt.

Ngày giỗ Tổ năm ấy, bàn thờ nhà anh Khải có đủ mâm cao cỗ đầy, nhưng thiếu mất một người phụ nữ đảm đang, chu toàn. Buồng chuối xanh vẫn được đặt lên, nhưng chẳng ai còn dám động vào. Nó trở thành biểu tượng của nỗi mất mát, của tình thương chưa kịp nói hết lời.

Đêm xuống, anh Khải ngồi bên di ảnh vợ, lẩm bẩm những câu như nói với chính mình:
“Vợ ơi, anh chờ em… mà sao em đi xa quá? Em còn hẹn về nấu nồi canh chua cho cả nhà, còn hẹn may áo mới cho con nữa mà. Sao em bỏ anh lại một mình giữa cõi đời này?”

Tiếng nấc nghẹn chen vào từng chữ, làm căn nhà nhỏ thêm hiu quạnh.

Từ hôm ấy, anh Khải dường như già đi cả chục tuổi. Người ta vẫn thường thấy anh ngồi trước hiên nhà vào mỗi buổi sáng, ánh mắt hướng về con đường dẫn ra chợ. Như thể anh vẫn tin, một ngày nào đó, dáng người quen thuộc với cái làn tre sẽ lại trở về, nở nụ cười hiền hậu, gọi khẽ: “Anh ơi, em về rồi đây…”

Nhưng con đường ấy giờ chỉ còn lại khoảng trống, khoảng trống dài vô tận của những kẻ ở lại chờ đợi trong tuyệt vọng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News