Nửa đêm, tôi đang làm việc ở công ty thì chợt nhớ ra tập hồ sơ quan trọng để quên ở nhà. Không kịp gọi điện, tôi phóng xe về trong cơn mưa lất phất, trong lòng chỉ nghĩ đến việc lấy tài liệu rồi quay lại cho kịp giờ.
Nhưng vừa dừng xe trước cổng, tôi chết lặng. Dưới ánh đèn vàng vọt, vợ tôi – cái bụng bầu lùm lùm ở tháng thứ 6 – đang đứng trước sân, khoác áo mỏng, nói chuyện với một người đàn ông lạ. Họ đứng khá gần, thậm chí tôi thấy người đó còn khẽ chạm vào vai cô ấy.
Tim tôi đập dồn dập. Tại sao vợ lại đứng nói chuyện với một người đàn ông lạ trong đêm khuya thế này? Và tại sao cô ấy trông luống cuống như vừa giấu giếm điều gì?
Tôi bước vào, giọng gay gắt:
– Ai đây?
Vợ tôi giật mình, lắp bắp:
– À… à… đây là…
Người đàn ông kia thì quay đi rất nhanh, không nói một lời, rời khỏi cổng. Tôi chạy theo nhưng hắn đã phóng xe đi mất, để lại bóng đêm đặc quánh và tiếng tim tôi đập loạn.
– Em định giải thích sao? – Tôi gằn giọng, mắt nhìn chằm chằm vào bụng vợ. – Đứa bé này… rốt cuộc có phải con tôi không?
Cô ấy bật khóc, run rẩy quỳ xuống, vừa khóc vừa van:
– Anh đừng hiểu lầm… em không phản bội anh đâu…
Tôi nghẹn lại, cơn giận lẫn hoang mang trào lên như sóng. Bao nhiêu hình ảnh lộn xộn hiện ra trong đầu – vợ giấu điện thoại, những tin nhắn tôi vô tình thấy, và bây giờ là người đàn ông trong đêm.
Suốt cả đêm hôm đó, tôi không ngủ. Đến sáng, tôi gặng hỏi đến cùng. Cô ấy run rẩy mở tủ, lấy ra một phong bì dày, bên trong toàn là tiền.
– Người đêm qua… là chồng cũ của chị gái em – cô ấy thổn thức. – Anh ấy tìm đến đưa tiền vì chị em nợ nần, sợ liên lụy đến em nên lén gặp. Em… em không dám nói vì sợ anh hiểu lầm.
Tôi sững người. Cả đêm nghi ngờ, cả đêm dằn vặt, giờ mới biết sự thật phơi bày. Vợ cúi gằm mặt, tay ôm bụng, nước mắt lã chã.
Tôi lặng im thật lâu. Cảm giác hổ thẹn và nhẹ nhõm trộn lẫn. Nhưng trong sâu thẳm, nỗi ám ảnh về cảnh tượng đêm qua – và câu hỏi về đứa bé – vẫn còn đó, chưa có câu trả lời cuối cùng…
Câu chuyện chỉ mới bắt đầu. Sự thật phía sau còn những gì chưa ai ngờ tới.