Vừa nhấc máy, tiếng thất thanh của con dâu xé toang không gian:
— “Mẹ ơi, cứu con! Nhà con cháy rồi!”
Giọng nó khàn đặc, lẫn thứ âm thanh náo loạn phía sau — tiếng bát rơi, tiếng ai đó la hét, rồi là một thứ âm thanh như gió mạnh xé tấm rèm. Tim tôi như vỡ vụn. Tôi cố níu lấy lý trí còn sót lại, hỏi gấp:
— “Con ở đâu? Con ở trên tầng mấy? Bây giờ con đứng ở đâu, con nghe mẹ nói!”
Nó đáp giữa hai tiếng nấc: “Ở trong nhà, lửa lan nhanh, mẹ cứu con, cửa khóa rồi…”
Tôi thấy như mọi thứ ngừng lại. Không kịp mặc đồ, tôi lao ra đường, chân run như muốn quỵ. Hàng xóm nhìn tôi trân trối, rồi nghe được tiếng còi xa xa — ai đó đã gọi cứu hỏa.
Năm phút dài như một đời. Tôi chạy đến nhà con, thấy khói bốc lên đen kịt, ánh đỏ liếm qua từng khe cửa. Cửa cổng hé, người trong xóm hò hét, kéo nhau lại. Tôi lao qua đám người, tay run lắp bắp đẩy cửa phụ — khói mù mịt, cay xè mắt. Tiếng nói, tiếng khóc hòa lẫn thành một bản nhạc hỗn loạn.
Rồi, như một phép màu khắc khoải, người ta bế con dâu tôi chạy ra: mặt nó đen xì, áo cháy sém ở vai, mắt lim dim. Nó vẫn nắm chặt một túi nhỏ trên tay, trong túi có một thứ lóng lánh làm sao — chiếc dây chuyền con tôi vẫn thường đeo. Tôi bật khóc như người mất hồn, ôm chặt nó vào lòng giữa tiếng còi, giữa mùi khói và tiếng la của mọi người.
Thế nhưng cú sốc chưa dừng ở đó. Chỉ mười phút sau, công an và lực lượng phòng cháy đã có mặt. Người ta phong tỏa hiện trường, hỏi han, lấy lời khai. Hàng xóm thì xì xào: “Lửa bùng nhanh quá, may mà cứu kịp…” Rồi có người thì nhìn tôi như dò xét: “Không hiểu sao nhà cháy vào lúc tối thế này…”
Khi cảnh sát bắt đầu thu thập chứng cứ, một điều lạ xuất hiện. Một chiếc camera hành lang hàng xóm quay được hình ảnh từ 30 phút trước — bóng người đội mũ trùm, dáng lộ thiên khuôn mặt, đi qua sân nhà con tôi, tay cầm một can nhỏ. Hình ảnh mờ nhưng đủ để khiến máu tôi lạnh. Người ta soi lại ảnh, rồi có tiếng thì thầm: “Có vẻ là cố tình…”
Cảnh sát hỏi con dâu những câu ngắn: “Trong nhà có thứ gì dễ bén lửa không? Có mâu thuẫn với ai không?” Con dâu lắp bắp: “Không… không ai cả… chỉ là… tối nay có tiếng cãi nhau bên ngoài trước khi cháy…” Giọng nó yếu ớt như tờ giấy ướt.
Một cán bộ đến gần tôi thì thầm: “Bà chờ chút. Chúng tôi vừa phát hiện dấu hiệu khả nghi ở vị trí bếp và cạnh tủ — vết loang của chất dễ cháy.” Tim tôi như bị siết lại. Mọi ký ức vụn vỡ mảnh — những lần nhìn thấy chồng con trễ về, những cánh cửa sổ khóa trái, những câu nói ngang ngược của mẹ chồng. Và trong đầu tôi khắc khoải một khả năng không dám nghĩ tới: phải chăng đây không phải tai nạn?
Đến khi lục soát kỹ hơn, công an tìm thấy một thứ khiến cả họ im bặt: trong góc phòng, ẩn dưới lớp tro, là một mảnh vải khôn ngoan sơn đen — giống chiếc khăn mẹ chồng hay quàng mỗi buổi chiều. Hơn nữa, có người hàng xóm nói: “Tôi thấy bà ấy ra khỏi nhà lúc tối, tay bưng một túi vải…” Mắt tôi hoa lên. Tôi chạy đến hỏi mẹ chồng, bà ta đứng đó như củi đã khô, nhưng mặt mũi thì trắng bệch, mắt lấm lét.
Lời khai kéo dài. Người ta đưa mẹ chồng vào phòng làm việc tạm, hỏi kỹ về động cơ. Ban đầu bà cố chối, rồi mặt bà méo đi khi những hình ảnh và lời chứng chồng chất. Có tiếng nói của một nhân chứng: “Bà ấy và chị dâu cãi nhau to trước cửa, rồi bà vào nhà, giấu cái can ở góc chậu cây.”
trong túi con dâu khi được cứu ra, ngoài chiếc dây chuyền còn có một mảnh giấy — mảnh giấy mẹ chồng từng dùng để làm danh sách những việc cần làm — trên đó ghi một dòng giận dữ được viết vội: “Nếu chúng nó không im, tôi sẽ khiến chúng biết sợ.”
Công an tạm giữ mẹ chồng để làm rõ. Hàng xóm thì xì xào như muốn nuốt cả vùng trời. Người ta nhìn tôi bằng con mắt khác — vừa thương vừa hỏi tại sao đã để mọi chuyện đi quá xa đến thế. Tôi ôm con dâu, tóc bết khói, nước mắt lẫn với mùi ẩm của tro than, thấy cả một cuộc đời mình như bị bóp nghẹt bởi bao toan tính và hận thù âm ỉ.
Đêm hôm đó, khi đèn đường nhảy lắt lay, bà mẹ chồng bị dẫn đi trong tiếng xầm xì. Tôi đứng nhìn theo mà miệng không thốt nên lời. Con dâu thì ngồi thở hổn hển, bàn tay vẫn khẽ run, còn tôi thì nghe từng mảnh sự thật rơi xuống nền đất lạnh.
Có những vết bỏng không chỉ cháy trên da, mà còn trên lòng người — là niềm tin bị thiêu rụi, là gia đình tan vỡ giữa ngọn lửa. Và khi mọi thứ tạm lắng, khi công an thu thập hết chứng cứ và ánh đèn xe rời đi, tôi biết một điều rõ ràng: vụ cháy chỉ là khởi đầu. Pháp luật sẽ phơi bày sự thật; còn những vết sẹo, cả thể xác lẫn tinh thần, sẽ theo chúng tôi rất lâu.
Tôi ôm con dâu giữa tro tàn, thì thầm: “Con còn sống là điều duy nhất mẹ cần bây giờ.” Và trong lòng, giữa nỗi đau và cơn giận, tôi tự nhủ sẽ không để cho ai dùng lửa để giết chết niềm tin của chúng tôi nữa.