×
×

Cha dượng tôi xem như cha đẻ lại làm vậy với cả tôi và mẹ, đ-au đ-ớn quá

Linh lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Bố mẹ cô ly hôn khi cô còn quá nhỏ để hiểu hết ý nghĩa của hai từ “chia tay”. Chị Hoa, mẹ cô, một mình tần tảo nuôi Linh khôn lớn, làm việc từ sáng sớm đến tối mịt ở cửa hàng tạp hóa nhỏ. Dù thiếu thốn tình cảm từ bố, Linh chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Mẹ luôn dành cho cô tình yêu vô bờ, từ những bữa cơm đạm bạc nhưng đầy đủ rau, đến những đêm thức trắng ôm cô khi cô ốm. Linh luôn tự nhủ, chỉ cần có mẹ, cô đã có cả thế giới.

Khi Linh học lớp 9, chị Hoa tái hôn với chú Khánh. Người đàn ông này xuất hiện trong cuộc đời họ như một cơn gió lạ: ít nói, nhưng chu đáo. Chú không cố gắng làm “bố” của Linh, mà chỉ lặng lẽ làm những việc nhỏ: sửa ống nước, chở Linh đi học khi mẹ bận, hay mua cho cô một cây kem vào những ngày hè oi ả. Linh dần quen với sự hiện diện của chú, dù đôi khi cô vẫn thấy một khoảng cách vô hình. Chú Khánh không bao giờ kể về quá khứ của mình, chỉ nói rằng chú từng làm nhiều nghề, đi nhiều nơi, trước khi định cư ở thành phố này.

Cuộc sống tưởng như đã tìm được nhịp điệu yên bình. Linh gọi chú Khánh là “chú”, nhưng trong lòng, cô bắt đầu coi chú như một người bố dượng đáng tin cậy. Chị Hoa cũng cười nhiều hơn, ánh mắt bớt đi sự mệt mỏi của những năm tháng đơn thân. Nhưng đêm hôm ấy, khi Linh chứng kiến hành động của chú Khánh, mọi thứ bỗng chốc đảo lộn.

Căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố im lìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ ở phòng khách. Khi bước qua hành lang, Linh khựng lại. Một bóng người đang lúi húi bên ngăn kéo bàn trà, nơi mẹ cô, chị Hoa, luôn cất chiếc ví da cũ kỹ. Linh nín thở, tim đập thình thịch. Là chú Khánh, bố dượng của cô. Người đàn ông trầm tính, với khuôn mặt góc cạnh và đôi tay thô ráp của một thợ sửa điện lạnh, đang cầm chiếc ví của mẹ cô. Dưới ánh đèn mờ, Linh thấy rõ từng động tác: chú Khánh mở ví, rút ra một tập tiền, đếm nhanh, rồi nhét lại, như thể chỉ muốn xác nhận điều gì đó. Sau đó, chú lặng lẽ đứng dậy, khoác áo, và bước ra ngoài, cánh cửa khép lại không một tiếng động.

Linh đứng sững, chân như đóng đinh vào sàn. Cô không dám tin vào mắt mình. Chú Khánh, người mà cô đã dần chấp nhận như một phần của gia đình, người từng đón cô đi học, sửa chiếc quạt máy trong phòng cô, giờ đây lại lén lút lục ví mẹ vào nửa đêm. Linh quay về phòng, lòng rối bời. Cô không ngủ được, hình ảnh ấy cứ ám ảnh cô, như một vết mực loang dần trên trang giấy trắng.

Sáng hôm sau, Linh kể cho mẹ nghe những gì cô thấy. Chị Hoa, với ánh mắt đầy nghi ngờ, lắc đầu: “Con chắc chắn không nhìn nhầm chứ? Chú Khánh không phải người như vậy.” Linh hiểu mẹ không muốn tin, không phải vì mẹ nghi ngờ cô, mà vì mẹ sợ sự thật. Chị Hoa đã đặt quá nhiều hy vọng vào cuộc hôn nhân này, vào một gia đình mới mà bà nghĩ sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai mẹ con.

Nhưng Linh không bỏ cuộc. Cô khuyên mẹ kiểm tra lại ví. Vài ngày sau, chị Hoa lặng lẽ làm theo, và phát hiện một khoản tiền nhỏ, khoảng hai trăm ngàn, đã biến mất. Số tiền không lớn, nhưng đủ để khiến chị Hoa dao động. Bà không đối chất ngay với chú Khánh, mà chọn cách âm thầm quan sát. Linh nhận ra mẹ đang cố bảo vệ cô, nhưng cũng bảo vệ chính trái tim mình khỏi một vết thương mới.

Rồi một buổi chiều, khi Linh đang học bài, chị Hoa trở về nhà với khuôn mặt trắng bệch. Bà ngồi xuống, tay run run cầm một tờ giấy ngân hàng. “Linh, tài khoản tiết kiệm của mẹ… gần như cạn kiệt. Hơn hai trăm triệu, chỉ còn lại vài triệu.” Giọng mẹ nghẹn lại, như thể mỗi từ đều phải cố gắng bật ra. Linh sững sờ, nắm tay mẹ, cố kìm nước mắt. “Mẹ, làm sao lại thế được? Ai rút ạ?”

Chị Hoa không trả lời ngay. Bà kể rằng bà đã kiểm tra lịch sử giao dịch, và phát hiện khoản tiền được rút tại quầy, đúng vào ngày chú Khánh nói rằng chú đi công trình ở tỉnh. Linh cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ. Cô nhớ lại đêm hôm ấy, ánh mắt lén lút của chú Khánh, và nhận ra rằng đó không phải một hành động ngẫu nhiên.

Chị Hoa quyết định đối chất với chú Khánh. Buổi tối, khi Linh đã lên phòng, cô nghe thấy tiếng mẹ và chú cãi nhau dưới bếp. Giọng mẹ run rẩy, nhưng đầy kiên quyết: “Khánh, anh nói thật đi. Tiền trong tài khoản, anh lấy đúng không?” Chú Khánh quanh co, lúc đầu phủ nhận, rồi nói rằng chú chỉ “vay tạm” để đầu tư làm ăn. Nhưng khi chị Hoa yêu cầu giấy tờ chứng minh, chú im lặng, chỉ cúi đầu, không nói thêm gì.

Linh ngồi trên cầu thang, nghe từng lời, lòng nặng trĩu. Cô không ngờ người đàn ông sống cùng họ ba năm qua, người cô từng gọi là “chú” với chút tin tưởng, lại có thể làm điều như vậy. Nhưng điều khiến cô đau hơn cả là ánh mắt mẹ, ánh mắt của một người phụ nữ từng hy vọng vào một cuộc sống mới, giờ đây chỉ còn lại sự thất vọng.

Chị Hoa không dừng lại ở đó. Với sự kiên cường của một người mẹ, bà quyết định tìm hiểu sâu hơn. Bà liên lạc với một người quen ở ngân hàng, nhờ tra soát kỹ các giao dịch. Kết quả khiến cả hai mẹ con bàng hoàng: ngoài khoản tiền tiết kiệm bị rút, còn có một khoản vay tín chấp hơn ba trăm triệu đứng tên chị Hoa, nhưng bà chưa từng ký bất kỳ hợp đồng nào. Chữ ký trên giấy tờ bị làm giả một cách tinh vi, và người thực hiện giao dịch chính là chú Khánh.

Linh ôm mẹ, nước mắt rơi. Cô thương mẹ, người phụ nữ đã hy sinh cả đời vì cô, giờ lại bị phản bội bởi chính người mà bà tin tưởng. Chị Hoa, dù đau đớn, vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Bà nói với Linh: “Mẹ sẽ giải quyết. Con đừng lo, chỉ cần học tốt, mẹ sẽ lo mọi thứ.”

Chị Hoa làm đơn tố giác gửi công an. Trong những ngày chờ đợi điều tra, không khí trong nhà nặng nề như chì. Chú Khánh rời đi ngay sau cuộc đối chất, không một lời giải thích thêm. Linh nhìn mẹ, thấy bà già đi trông thấy, nhưng ánh mắt bà vẫn ánh lên sự kiên cường. Cô tự trách mình, giá như cô nhận ra những dấu hiệu bất thường sớm hơn: những lần chú Khánh nhận điện thoại vào đêm khuya, những chuyến “công trình” kéo dài mà không ai biết rõ.

Sau hai tuần, công an thông báo kết quả điều tra. Chú Khánh, hóa ra, không phải là người đàn ông bình thường như anh ta từng nói. Anh ta từng có tiền sử vay nợ, dính líu đến cờ bạc và tín dụng đen ở quê cũ. Khi chuyển đến thành phố, anh ta đổi tên, tạo dựng một vỏ bọc mới để bắt đầu lại. Việc ký giả chữ ký của chị Hoa là một phần trong kế hoạch lừa đảo có tổ chức, với sự giúp sức của một nhóm người quen từ quá khứ.

Chị Hoa suy sụp, nhưng bà không gục ngã. Bà làm việc với ngân hàng để hủy khoản vay giả, đồng thời tìm cách kiện tụng để đòi lại số tiền tiết kiệm. Linh, dù chỉ là một học sinh lớp 11, cũng cố gắng hỗ trợ mẹ. Cô đi làm thêm vào cuối tuần, dạy kèm cho trẻ em trong xóm, để góp phần trang trải cuộc sống.

Thời gian trôi qua, mẹ con Linh dần lấy lại nhịp sống. Ngôi nhà nhỏ không còn tiếng cười như trước, nhưng tình yêu thương giữa hai mẹ con chưa bao giờ phai nhạt. Linh học hành chăm chỉ hơn, như một cách để bù đắp cho những khó khăn mà mẹ đang gánh chịu. Cô vẫn giật mình mỗi khi nhớ lại đêm hôm ấy, khoảnh khắc cô đứng trong bóng tối, chứng kiến hành động của chú Khánh. Nhưng cô cũng thầm biết ơn, vì nếu không có khoảnh khắc ấy, có lẽ mẹ con cô đã rơi vào một vũng lầy sâu hơn.

Một buổi chiều, khi Linh đang dọn dẹp nhà, cô tìm thấy một chiếc hộp cũ trong tủ của mẹ. Bên trong là những lá thư tay mà mẹ viết cho cô từ khi cô còn nhỏ, những lời nhắn nhủ đầy yêu thương về ước mơ và hy vọng. Linh ngồi đọc, nước mắt lăn dài. Cô nhận ra rằng, dù cuộc sống có bao nhiêu sóng gió, mẹ vẫn luôn là điểm tựa vững chắc nhất của cô.

Nhưng điều bất ngờ nhất đến vào một ngày mưa, khi Linh nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Người ở đầu dây là một luật sư, nói rằng ông đại diện cho một người quen cũ của mẹ cô. Ông kể rằng, nhiều năm trước, chị Hoa từng giúp một người đàn ông nghèo khó bằng cách cho ông vay một khoản tiền nhỏ để làm ăn. Người đàn ông ấy giờ đã thành công, và khi biết được hoàn cảnh của chị Hoa qua một người bạn chung, ông quyết định gửi lại một khoản tiền lớn, không chỉ để trả nợ, mà còn để cảm ơn lòng tốt của bà.

Số tiền ấy, dù không bù đắp hết những tổn thương, đã giúp mẹ con Linh trả hết các khoản nợ còn lại và bắt đầu lại từ đầu. Linh nhìn mẹ, thấy ánh mắt bà sáng lên lần đầu tiên sau nhiều tháng. Cô ôm mẹ, thì thầm: “Mẹ, con tự hào vì có mẹ.” Chị Hoa mỉm cười, vuốt tóc con, nói rằng chỉ cần có Linh, bà đã có tất cả.

Dưới mái nhà nhỏ, giữa những ngày mưa Sài Gòn, Linh nhận ra rằng, dù cuộc đời có bao nhiêu mắt xích vỡ vụn, tình yêu thương của mẹ luôn là sợi dây bền chặt nhất, kéo cô vượt qua mọi sóng gió. Và khoảnh khắc đêm khuya ấy, dù đau đớn, đã dạy cô một bài học: sự thật, dù khó khăn, luôn là ánh sáng dẫn lối.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News