Đêm đầu tiên trong căn hộ lộng lẫy giữa lòng quận 1, tôi nằm trên chiếc giường kingsize, ánh đèn chùm pha lê phản chiếu lấp lánh trên trần nhà. Tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên từ loa âm tường, hòa quyện với mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng trên cơ thể tôi. Tôi mỉm cười, nhìn sang người chồng mới cưới của mình, Hoàng, đang nằm bên cạnh, ánh mắt anh dịu dàng nhưng có gì đó xa xăm. Tôi nghĩ, có lẽ đây là đỉnh cao của hạnh phúc: một người chồng giàu có, một căn hộ chung cư sang trọng, và hai chiếc Porsche bóng loáng đậu dưới tầng hầm. Cuộc đời tôi, từ một cô gái tỉnh lẻ, giờ đây đã bước vào một giấc mơ.
Nhưng đêm ấy, khi ánh trăng len qua rèm lụa, Hoàng kéo tôi lại gần, hơi thở anh ấm nóng bên tai. “Anh có điều muốn nói với em,” anh thì thầm, giọng trầm thấp, như thể đang tiết lộ một bí mật không ai được phép biết. Tôi mỉm cười, chờ đợi một lời yêu thương ngọt ngào, hay một lời hứa về tương lai rực rỡ. Nhưng những gì anh nói tiếp theo khiến tim tôi như ngừng đập.
“Căn nhà này… anh trả góp. Hai chiếc xe, anh thuê. Tiền cưới hôm nay, em gom lại giúp anh, để trả lãi.”
Tôi chết lặng. Ánh đèn chùm bỗng trở nên chói mắt, tiếng nhạc jazz như vang vọng từ một thế giới xa xôi. Hoàng vẫn nhìn tôi, ánh mắt anh không phải là sự hối lỗi, mà là một sự chờ đợi, như thể anh tin rằng tôi sẽ hiểu, sẽ chấp nhận. Nhưng tôi không thể thốt nên lời. Giấc mơ của tôi, hóa ra, được xây dựng trên những khoản nợ, những lời nói dối, và một sự thật phũ phàng mà tôi không hề chuẩn bị.
Tôi gặp Hoàng trong một buổi tiệc của công ty, nơi tôi làm nhân viên văn phòng với mức lương đủ sống qua ngày. Anh xuất hiện như một vị thần, áo vest cắt may hoàn hảo, nụ cười tự tin, và cách nói chuyện cuốn hút khiến cả căn phòng phải ngoái nhìn. Anh là giám đốc một công ty bất động sản, trẻ, giàu có, và đầy tham vọng. Chỉ sau ba tháng, anh cầu hôn tôi trước mặt hàng trăm khách mời, trong một nhà hàng rooftop với view nhìn ra sông Sài Gòn. Tôi đồng ý, không chút do dự. Ai có thể từ chối một người như Hoàng? Ai có thể từ chối một cuộc sống mà tôi hằng mơ ước?
Ngày cưới, tôi như nàng công chúa trong cổ tích. Chiếc váy cưới lộng lẫy, tiệc cưới xa hoa với những món ăn đắt tiền, và những phong bì mừng cưới dày cộp từ khách mời. Hoàng nắm tay tôi, cười rạng rỡ, và tôi nghĩ rằng mình đã chạm đến hạnh phúc. Nhưng giờ đây, nằm trong căn phòng ngủ sang trọng, tôi nhận ra mình đã sai. Tất cả chỉ là một bức tranh được vẽ bằng những nét giả tạo.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác nặng nề. Hoàng đã rời giường từ sớm, để lại một mẩu giấy trên bàn: “Anh đi họp, tối về nói chuyện tiếp.” Tôi ngồi đó, nhìn ra cửa sổ, nơi những tòa nhà chọc trời của quận 1 vươn cao kiêu hãnh. Nhưng giờ đây, chúng không còn khiến tôi ngưỡng mộ. Tôi mở két sắt trong phòng, nơi Hoàng bảo tôi cất tiền mừng cưới. Những phong bì đỏ chất đầy, nhưng khi tôi đếm, tôi nhận ra số tiền không đủ để trả nổi một tháng lãi cho căn hộ, chứ đừng nói đến những khoản nợ khác.
Tôi gọi điện cho chị Lan, người bạn thân duy nhất tôi tin tưởng. “Chị, em phải làm sao đây?” Tôi kể hết mọi chuyện, giọng run run. Chị Lan im lặng một lúc, rồi thở dài. “Lan, em có nhớ cái lần chị bảo em tìm hiểu kỹ về Hoàng không? Chị nghe đồn anh ta đang nợ nần, nhưng chị không dám nói, sợ em buồn.”
Tôi sững sờ. Hóa ra không chỉ tôi bị lừa. Hoàng đã dựng lên một vỏ bọc hoàn hảo, không chỉ với tôi mà với cả thế giới. Nhưng tại sao anh lại chọn tôi? Một cô gái không có gì ngoài một công việc bình thường và một trái tim dễ tin người?
Những ngày sau đó, tôi sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hoàng vẫn cư xử như không có gì xảy ra. Anh vẫn đưa tôi đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, vẫn tặng tôi những món quà đắt tiền, nhưng giờ đây, tôi biết tất cả đều là vay mượn. Tôi bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ: cách anh luôn kiểm tra điện thoại với vẻ mặt căng thẳng, những cuộc gọi anh nhận vào lúc nửa đêm, và cả những lần anh biến mất hàng giờ mà không giải thích.
Một buổi chiều, khi Hoàng ra ngoài, tôi quyết định lục lọi văn phòng của anh trong căn hộ. Tôi không biết mình đang tìm gì, nhưng tôi cần câu trả lời. Trong một ngăn kéo khóa kín, tôi tìm thấy một tập tài liệu. Đó là hợp đồng vay nợ, với những con số khiến tôi choáng váng. Căn hộ, hai chiếc Porsche, thậm chí cả công ty của Hoàng, tất cả đều đang ngập trong nợ nần. Nhưng điều khiến tôi lạnh người là một bức thư tay, được kẹp giữa những tờ hợp đồng. Bức thư không đề tên người nhận, nhưng nét chữ thanh thoát, đầy cảm xúc.
“Hoàng, em biết anh đang cố gắng vì em, nhưng em không thể tiếp tục sống trong sự dối trá này. Hãy nói sự thật với cô ấy, hoặc em sẽ làm điều đó.”
Tôi run rẩy, đọc đi đọc lại bức thư. “Cô ấy” là ai? Là tôi, hay một người phụ nữ khác? Và người viết bức thư này là ai? Tôi chụp lại bức thư, cất tài liệu về chỗ cũ, và quyết định đối mặt với Hoàng.
Tối hôm ấy, khi anh trở về, tôi đặt bức thư lên bàn. “Hoàng, anh giải thích đi. Đây là gì?”
Hoàng nhìn bức thư, khuôn mặt anh tái nhợt. Anh ngồi xuống, im lặng một lúc lâu, rồi bắt đầu kể. “Lan, anh không muốn em biết, vì anh sợ mất em. Người viết bức thư là Minh Anh, chị gái anh. Cô ấy là người duy nhất biết hết mọi chuyện. Anh nợ nần vì một dự án bất động sản thất bại cách đây hai năm. Anh nghĩ cưới em, anh sẽ có động lực để làm lại từ đầu. Nhưng anh sai rồi. Anh chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.”
Tôi lắng nghe, trái tim như bị bóp nghẹt. Hoàng không ngoại tình, nhưng sự thật còn đau đớn hơn. Anh đã kéo tôi vào một ván bài mà tôi không hề biết luật chơi. “Vậy giờ sao?” Tôi hỏi, giọng nghẹn ngào. “Anh định để em trả nợ cùng anh à?”
Hoàng nắm tay tôi, ánh mắt anh đầy hối lỗi. “Anh không muốn thế. Anh sẽ tìm cách. Chỉ cần em cho anh thời gian.”
Tôi dành cả đêm để suy nghĩ. Một phần trong tôi muốn bỏ chạy, muốn rời khỏi Hoàng và cuộc sống giả tạo này. Nhưng một phần khác lại không thể quay lưng. Tôi nhớ những khoảnh khắc anh dịu dàng với tôi, những lần anh thức khuya làm việc để giữ vỏ bọc hoàn hảo. Hoàng không phải người xấu, chỉ là một người đàn ông bị tham vọng và áp lực đánh bại.
Tôi quyết định gặp Minh Anh, chị gái Hoàng. Cô ấy đón tôi trong một quán cà phê nhỏ ở quận 3, ánh mắt sắc sảo nhưng không lạnh lùng. “Lan, chị xin lỗi vì đã không nói sớm. Hoàng yêu em, nhưng nó quá kiêu ngạo để thừa nhận thất bại.”
Minh Anh kể rằng Hoàng từng là một doanh nhân thành công, nhưng một dự án lớn đã khiến anh mất tất cả. Anh vay nợ để giữ thể diện, để chứng minh mình không thất bại. Căn hộ, xe cộ, tất cả đều là một phần trong vở kịch đó. Minh Anh đã cố khuyên anh nói thật với tôi, nhưng anh từ chối, sợ tôi sẽ rời bỏ anh.
“Vậy chị nghĩ em nên làm gì?” Tôi hỏi.
Minh Anh nhìn tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. “Nếu em yêu Hoàng, hãy ở lại và giúp nó đứng lên. Nếu không, hãy ra đi, vì con đường phía trước sẽ rất khó khăn.”
Tôi trở về căn hộ, lòng nặng trĩu. Hoàng đang ngồi trên sofa, đầu cúi thấp. Tôi ngồi xuống bên anh, im lặng một lúc lâu. “Hoàng, em sẽ ở lại,” tôi nói, giọng run run. “Nhưng từ giờ, không còn lời nói dối nào nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Hoàng ngẩng lên, ánh mắt anh lấp lánh nước. Anh ôm lấy tôi, thì thầm lời xin lỗi. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự chân thành từ anh, không phải qua những món quà hay lời nói hoa mỹ, mà qua sự mong manh của một người đàn ông đã đánh mất tất cả.
Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một tháng sau, khi tôi và Hoàng bắt đầu sắp xếp lại cuộc sống, trả nợ dần từng khoản, tôi nhận được một cuộc gọi từ Minh Anh. “Lan, có chuyện chị phải nói. Hoàng không kể hết với em. Người đứng sau dự án thất bại của Hoàng không chỉ là đối tác, mà còn là một người phụ nữ. Cô ta đã thao túng Hoàng, đẩy anh vào nợ nần, và giờ cô ta đang quay lại, đòi anh trả một khoản tiền lớn.”
Tôi sững sờ, nhìn Hoàng đang ngồi ở bàn ăn, mỉm cười với tôi như không có gì xảy ra. Hóa ra, bí mật của anh không chỉ là những khoản nợ, mà còn là một quá khứ mà anh cố chôn vùi. Đêm ấy, khi tôi đối chất với Hoàng, anh quỳ xuống, thừa nhận tất cả. Người phụ nữ đó từng là bạn gái cũ của anh, người đã lợi dụng lòng tin của anh để trục lợi. Cô ta đã biến mất sau khi dự án sụp đổ, nhưng giờ lại xuất hiện, đe dọa sẽ phá hủy cuộc sống của chúng tôi.
Tôi đứng đó, nhìn người đàn ông tôi yêu, và nhận ra rằng hạnh phúc không phải là những thứ hào nhoáng bên ngoài, mà là sự thật, dù đau đớn đến đâu. Tôi nắm tay Hoàng, nói với anh: “Chúng ta sẽ đối mặt với cô ta, như cách chúng ta đối mặt với nợ nần. Nhưng lần này, anh phải tin em.”
Và trong ánh mắt Hoàng, tôi thấy một tia hy vọng. Hành trình của chúng tôi chỉ vừa bắt đầu, nhưng tôi biết, chỉ cần có sự thật và tình yêu, chúng tôi sẽ vượt qua tất cả. Nhưng sâu trong lòng, tôi tự hỏi: liệu còn bí mật nào khác mà Hoàng chưa tiết lộ? Và liệu tôi có đủ sức để tiếp tục tin anh?