×
×

Danh tiếng là thứ có thể mua – nhưng danh dự thì không

Mưa giăng như tơ bạc trên khung cửa kính. Tôi ngồi trong góc quán cà phê, hai tay ôm ly sữa nóng mà chẳng cảm thấy gì ngoài cái lạnh lẽo đang ngấm sâu tận tâm can. Bốn bề là tiếng người, tiếng ly tách va vào nhau, nhưng trong tôi chỉ còn trơ lại một khoảng trống mênh mông, vô định.

Một người đàn ông bước vào quán, áo sơ mi trắng phẳng phiu, mái tóc ướt mưa hơi bết lại trên trán. Anh đưa mắt quét qua một vòng rồi dừng lại nơi tôi. Ánh nhìn ấy, dù đã năm năm không gặp, tôi vẫn nhận ra ngay lập tức.

Dương.

Không đợi tôi nói gì, anh kéo ghế ngồi xuống, đặt lên bàn một chiếc phong bì màu đen tuyền.

“Ở đây có 500 triệu. Anh đến để trả em 5 triệu năm xưa… và mua lại danh tiếng của mình.”

Tôi chết lặng.


Năm năm trước

Dương là mối tình đầu của tôi – một chàng trai tỉnh lẻ lên Hà Nội học đại học, nghèo nhưng chăm chỉ, khờ khạo nhưng thật thà. Còn tôi, một cô gái Hà Nội gốc, học cùng lớp Kinh tế, sống trong một gia đình khá giả, tính tình bướng bỉnh, quen được chiều chuộng.

Chúng tôi yêu nhau từ năm hai đại học, trong cái thời sinh viên ngô nghê và mộng mơ. Tình yêu ấy không màu mè, không hoa hồng, nhưng đầy ắp những buổi chiều mưa ướt sũng áo mỏng, tay nắm tay đi bộ về ký túc xá. Có những đêm Dương thức đến sáng gõ đồ án thuê kiếm thêm tiền, rồi vẫn nhớ ghé qua đưa tôi ổ bánh mì trứng nóng hổi.

Nhưng tình yêu, dù chân thành đến mấy, cũng dễ mòn mỏi dưới sức nặng của cơm áo.

Một ngày cuối năm tư, Dương nói cần vay tôi 5 triệu để đóng học phí. Tôi không nghĩ gì, rút ngay. 5 triệu lúc đó với tôi chẳng nhiều, nhưng tôi mong rằng mình là người cuối cùng anh phải xin giúp.

Ra trường, tôi được bố mẹ lo cho công việc ở một công ty nước ngoài, lương tốt, xe đưa đón. Dương thì thất nghiệp dài ngày, bươn chải hết công trình này đến xưởng nọ. Tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi chóng vánh, và cuối cùng, một tin nhắn ngắn ngủi:

“Anh nghĩ chúng mình nên dừng lại. Em xứng đáng với điều tốt hơn.”

Không một lời cảm ơn. Không nhắc đến 5 triệu.

Tôi câm nín. Sự tổn thương bị phản bội lớn hơn cả mất mát tiền bạc.


Tôi đã trả thù theo cách của mình.

Trong mỗi buổi họp lớp, tôi khéo léo lồng vào những câu chuyện cười cợt:

“Dương hả? Hồi đó mình cho vay 5 triệu học phí, đến giờ vẫn chưa trả. Tình cũ mà, ha!”

Trên mạng xã hội, tôi đăng ảnh bóp tiền, xe mới, rồi gắn những câu vu vơ:

“Có người từng vay 5 triệu rồi biến mất. Giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười.”

Bạn bè like, share, cười rôm rả. Tôi thấy hả hê. Ai bảo anh bỏ tôi? Ai bảo anh để tôi thành kẻ thất tình ngu ngốc?

Cái danh “Dương 5 triệu” lan đi nhanh như gió. Có người còn chế meme, ảnh ghép. Tôi không dừng lại – tôi nghĩ mình đang lấy lại công bằng.


Năm năm sau

Tôi lấy chồng – Thành, một người đàn ông hơn tôi mười tuổi, giàu có, chững chạc. Anh có chuỗi cửa hàng thời trang nam trải khắp Hà Nội. Tôi bỏ việc ở công ty, ở nhà chăm con và “làm hậu phương vững chắc”.

Ba năm đầu hôn nhân ngập tràn hạnh phúc. Tôi quen với những buổi tiệc sang trọng, quen được gọi là “vợ giám đốc”. Cho đến khi Thành đầu tư vào bất động sản – và thua lỗ nặng. Hàng chục tỷ đồng bốc hơi trong vài tháng. Cửa hàng đóng cửa, nợ ngân hàng chồng chất, nhà bị xiết, xe bị kéo đi.

Tôi gọi cho bạn bè từng tiệc tùng với mình – toàn là những cái bận rộn, những tiếng “sẽ gọi lại” rồi bặt vô âm tín. Họ chỉ đến khi tôi sang – và lặng lẽ rút lui khi tôi ngã.

Một tối, tôi ngồi thẫn thờ trước hiên nhà thuê tạm, mưa rơi tầm tã. Tôi nghĩ đến Dương. Ký ức về người đàn ông năm nào bỗng ùa về như dòng nước lũ. Và rồi, trong đêm mưa ấy…

…anh xuất hiện.


“Anh không cần em trả lại 5 triệu. Cũng không trách em vì đã bêu rếu. Anh chỉ muốn danh tiếng của mình được trả lại… theo cách xứng đáng hơn.”

Tôi run run mở phong bì. Bên trong là một chiếc thẻ đen, tên chính chủ: Lê Dương. Và một tờ giấy ghi chú:

“500 triệu này, nếu em thấy không xứng, hãy vứt đi. Nếu em thấy xứng, hãy dùng nó cho chính mình – và nhớ rằng, có người từng nợ em nhiều hơn cả một món tiền.”

Tôi không biết khóc hay cười.


Sự thật sau ánh hào quang

Tôi lặng lẽ tìm hiểu.

Dương giờ là CEO của một công ty công nghệ đang phát triển mạnh mẽ ở TP.HCM, mới mở thêm chi nhánh tại Hà Nội. Anh từng được vinh danh trong “Top 30 under 30” của một tạp chí kinh doanh nổi tiếng. Nhưng quan trọng nhất – anh vẫn sống giản dị, kín tiếng, chưa từng công khai yêu ai.

Một người bạn cũ nói với tôi:

“Cậu biết không, Dương từng nói: ‘Có người từng bêu rếu tôi khắp nơi. Tôi không giận. Nhưng tôi muốn một ngày nào đó, chính người ấy sẽ thấy được cái giá của lòng tự cao.’”

Tôi sững sờ. Thì ra… tôi đã sai nhiều hơn tôi nghĩ.


Tôi gặp lại anh vào một chiều mùa đông.

Không phải để trả tiền, mà để trả lời câu hỏi: “Anh có hận em không?”

Dương ngồi trước mặt tôi, đôi mắt vẫn bình thản như năm nào. Anh không còn là chàng sinh viên nghèo – mà là một người đàn ông thành đạt, sâu sắc, và điềm đạm.

“Không. Anh chưa từng hận,” – Anh nói.

“Nhưng em đã làm anh mất mặt với cả thế giới,” – Tôi nghẹn ngào.

“Không ai làm anh mất mặt bằng chính bản thân anh nếu anh yếu đuối. Em chỉ đẩy anh nhanh hơn về phía những điều anh cần đối mặt.”

Tôi bật khóc.


Kết

Ngày hôm ấy, tôi không nhận lại chiếc thẻ đen. Tôi để nó trên bàn cà phê, kèm một tờ giấy nhỏ:

“500 triệu này… em không xứng. Em từng mất nhiều hơn 5 triệu – là mất đi chính lòng nhân hậu trong mình. Nhưng hôm nay, anh đã trả lại em – không phải tiền, mà là cơ hội để làm lại.”

Dương cười. Anh rời đi, nhẹ tênh như chưa từng mang theo giận dữ.

Tôi ngồi lại, một mình.

Danh tiếng là thứ có thể mua – nhưng danh dự thì không. Tôi đã dùng miệng lưỡi để hạ thấp một con người, và mất gần hết cuộc đời để hiểu ra rằng: đôi khi, cái giá của sự hả hê là cả một kiếp ân hận.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News