×
×

Cậu ấm nhà tỷ phú bị cả trường ch//ê d//ốt Toán – không ai ngờ cô giúp việc lại thay đổi số phận cậu!

Cậu ấm nhà tỷ phú bị cả trường ch//ê d//ốt Toán – không ai ngờ cô giúp việc lại thay đổi số phận cậu!

Ở một ngôi trường quốc tế nổi tiếng trong thành phố, ai cũng biết đến tên tuổi của Minh Quân – con trai duy nhất của một vị tỷ phú bất động sản. Quân sống trong nhung lụa từ nhỏ, được cha mẹ chu cấp đầy đủ, xe đưa rước sang trọng mỗi ngày. Thế nhưng, đằng sau ánh hào quang ấy, cậu lại mang một nỗi mặc cảm không ai thấu hiểu: dốt môn Toán.

Những giờ kiểm tra, trong khi bạn bè thoăn thoắt giải bài, Quân ngồi lúng túng, chép sai công thức, rồi nộp bài trắng. Điểm Toán của cậu lúc nào cũng lẹt đẹt dưới trung bình. Các thầy cô nhiều lần nhắc nhở, thậm chí gọi phụ huynh đến trao đổi, nhưng tình hình chẳng cải thiện.

Bạn bè trong lớp bắt đầu chê cười. Có đứa thì thẳng thắn bảo:
– Con nhà giàu thì giỏi gì ngoài tiêu tiền, học Toán làm sao nổi!

Những tiếng cười nhạo ấy như dao cứa vào lòng Quân. Cậu dần thu mình, trở nên nóng nảy, bướng bỉnh. Cha mẹ thì quá bận công việc, chỉ nghĩ rằng thuê gia sư giỏi sẽ giải quyết được. Nhưng hết người này đến người khác bỏ cuộc, bởi Quân chẳng chịu mở lòng, chẳng chịu học.

Một buổi tối, sau khi cãi nhau với gia sư rồi đùng đùng bỏ vào phòng, Quân bắt gặp Lan – cô giúp việc mới vào nhà không lâu, đang lúi húi xếp lại sách vở rơi vãi dưới đất. Thấy Lan nhặt cuốn vở Toán, Quân gằn giọng:
– Cô thì biết gì về Toán mà nhìn?

Lan chỉ mỉm cười hiền:
– Tôi không giỏi, nhưng hồi đi học, tôi từng được thầy cô khen giải Toán nhanh. Nếu cậu cần, tôi có thể chỉ cậu vài cách dễ hiểu hơn.

Quân cười khẩy, nghĩ cô giúp việc mà bày đặt dạy mình. Nhưng rồi, khi nhìn nụ cười chân thành kia, trong lòng cậu bỗng dấy lên chút tò mò.

Hôm sau, Lan chủ động ngồi cạnh cậu, lấy giấy bút vẽ hình minh họa từng phép tính. Cô không dùng ngôn ngữ khô khan của sách giáo khoa mà liên hệ đến những thứ Quân thích: xe hơi, trò chơi điện tử, thậm chí cả đồ ăn. Ví dụ, để giải thích phân số, cô ví von:
– Nếu cậu có một chiếc pizza chia thành 8 miếng, ăn 3 miếng thì còn lại bao nhiêu phần? Đó chính là 5/8.

Cách giảng giản dị, gần gũi ấy khiến Quân bật cười. Lần đầu tiên, Toán với cậu không còn là những con số vô hồn.

Tối nào cũng vậy, sau khi làm việc nhà, Lan ngồi xuống bàn cùng Quân, kiên nhẫn chỉ từng bước nhỏ. Cậu sai, cô không trách mà động viên:
– Cậu làm được mà, thử lại đi.

Chẳng biết từ bao giờ, Quân bắt đầu mong chờ những buổi học ấy. Dù đôi khi bực bội, cậu vẫn kiên trì làm thêm bài tập, bởi không muốn phụ lòng Lan.

Dần dần, điểm số của Quân cải thiện. Lần kiểm tra giữa kỳ, cậu được 7 điểm Toán – con số chưa từng có trước đây. Cả lớp ngạc nhiên, thầy giáo cũng khen cậu tiến bộ rõ rệt. Nhưng thay vì kiêu ngạo, Quân chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, nơi trong tâm trí cậu hiện lên nụ cười hiền của Lan.

Một hôm, trường tổ chức cuộc thi Toán học nhỏ để chọn đội đi thi thành phố. Khi danh sách ứng viên được công bố, ai cũng bất ngờ khi thấy có tên Minh Quân. Nhiều bạn xì xào:
– Thằng dốt Toán kia mà cũng dám đăng ký à?

Nghe những lời châm chọc ấy, Quân vẫn bình tĩnh. Bởi cậu biết, lần này, cậu không chỉ thi cho bản thân mà còn để chứng minh cho người đã tin tưởng mình – cô giúp việc giản dị kia.

Trong suốt quá trình ôn luyện, Lan vẫn âm thầm bên cạnh, cùng cậu giải từng đề khó, thức khuya đến nửa đêm. Có lần, Quân mệt quá gục xuống bàn, Lan nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu. Những cử chỉ nhỏ bé ấy gieo vào lòng Quân sự biết ơn sâu sắc.

Ngày thi đến, Quân hồi hộp bước vào phòng. Nhìn đề Toán trước mặt, cậu hít sâu, nhớ lại những gì Lan đã chỉ. Từng bài toán, từng phép biến đổi, cậu giải quyết chậm mà chắc. Khi nộp bài, cậu thấy mình đã làm hết – điều chưa từng xảy ra.

Kết quả được công bố: Minh Quân đạt giải ba toàn thành phố. Cả trường ồ lên kinh ngạc. Những kẻ từng chế giễu cậu im bặt, thay vào đó là ánh mắt thán phục. Thầy hiệu trưởng còn gọi tên Quân lên nhận bằng khen trước toàn trường.

Khoảnh khắc ấy, Quân ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ. Nhưng trong tim, cậu chỉ muốn chạy về nhà, khoe với Lan.

Buổi tối, khi cầm tấm bằng khen đưa cho cô, Quân xúc động nói:
– Nếu không có cô, chắc em chẳng bao giờ có ngày hôm nay.

Lan khẽ lắc đầu:
– Không, cậu đã tự thay đổi số phận mình. Tôi chỉ là người khơi dậy niềm tin mà cậu đã quên mất thôi.

Đêm đó, Quân nằm trằn trọc mãi. Cậu hiểu rằng, đôi khi thứ quý giá nhất không phải tiền bạc hay danh vọng, mà là một tấm lòng chân thành tin tưởng và đồng hành cùng mình trong những lúc khó khăn nhất.

Kể từ ấy, Minh Quân không còn là cậu ấm dốt Toán bị cả trường chê cười nữa. Cậu trở thành tấm gương về nghị lực, và luôn nhớ mãi: chính cô giúp việc hiền lành đã thay đổi cuộc đời cậu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News