×
×

Con dâu tối nào đi làm về cũng tắm rất lâu, mẹ chồng l//én nhìn rồi lập tức báo cảnh sát…

Con dâu tối nào đi làm về cũng tắm rất lâu, mẹ chồng l//én nhìn rồi lập tức báo cảnh sát…

Bà Liên năm nay đã gần bảy mươi, sống cùng con trai và con dâu trong căn nhà ba tầng khá khang trang. Từ ngày con trai bà cưới vợ, cuộc sống trong nhà bỗng trở nên yên ắng đến lạ. Con dâu bà, Hạnh, là một người phụ nữ trầm tính, ít nói, tối ngày chỉ lo đi làm rồi về phòng. Điều khiến bà Liên khó hiểu nhất chính là việc Hạnh ngày nào cũng về muộn, ăn uống qua loa rồi lập tức vào nhà tắm, tắm rất lâu.

Ban đầu, bà chỉ nghĩ chắc con dâu làm việc vất vả, muốn thư giãn cho thoải mái. Nhưng dần dần, sự bất thường ấy khiến bà Liên bắt đầu nghi ngờ. Có hôm gần nửa đêm, Hạnh mới ra khỏi phòng tắm, tóc tai vẫn ướt, trên người tỏa ra mùi sữa tắm rất nồng, như thể đang cố che đi thứ mùi gì đó.

Một đêm, bà Liên không ngủ được. Bà nằm nghe tiếng nước chảy rào rào suốt hơn một tiếng đồng hồ mà trong lòng bứt rứt. Cuối cùng, bà rón rén bước ra khỏi phòng, đi về phía nhà tắm. Cửa không khóa chặt, khẽ hé ra một khe nhỏ. Bà Liên ghé mắt nhìn.

Bà sững người.

Trong làn nước đang chảy, Hạnh cởi chiếc áo công sở sẫm màu, bên trong lộ ra những vết bầm tím khắp lưng. Có vết tím đậm mới xuất hiện, có vết đã nhạt màu nhưng vẫn còn vết thâm vàng. Hạnh cắn môi, cố gắng không bật ra tiếng khóc. Cô từ từ kì cọ vết thương, nước mắt hòa lẫn với nước vòi sen. Giây phút ấy, bà Liên thấy tim mình nhói lên. Bà đã nghĩ con dâu mình lén lút làm điều gì xấu, nhưng sự thật lại hoàn toàn khác.

Bà quay về phòng, nằm thao thức tới sáng. Hôm sau, khi Hạnh vừa đi làm, bà Liên quyết định lục tủ quần áo của con trai. Bà không muốn tin, nhưng linh cảm người mẹ đã mách bảo. Trong góc tủ, bà tìm thấy một cây gậy gỗ ngắn, đầu gậy sứt mẻ, vương vài sợi vải mỏng màu trắng.

Nước mắt bà lăn dài. Bà nhớ lại những lần con trai bà nổi giận vô cớ, đập đồ, chửi bới chỉ vì Hạnh nấu món ăn không vừa miệng. Bà cũng nhớ những tối Hạnh ngồi ăn cơm mà không dám ngẩng mặt lên nhìn chồng, tay cầm đũa run run. Bà đã nghĩ con dâu mình nhút nhát, không khéo léo, giờ bà mới hiểu đó là sự sợ hãi tột cùng.

Buổi tối hôm đó, bà ngồi chờ Hạnh về. Vừa thấy con dâu đặt túi xách xuống, bà nắm tay cô thật chặt, run run nói:

– Con… có chuyện gì giấu mẹ không?

Hạnh giật mình, đôi mắt hoe đỏ. Cô vội lắc đầu:

– Không… con chỉ… con không sao đâu mẹ.

Bà Liên gạt đi, kéo Hạnh ngồi xuống ghế. Ánh mắt bà nhìn con dâu đầy xót xa:

– Nếu con không nói, mẹ sẽ báo cảnh sát. Mẹ không thể để chuyện này tiếp diễn. Con là con người, con có quyền được sống tử tế, không ai có quyền hành hạ con cả.

Nghe đến đây, Hạnh bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt rơi xuống đôi bàn tay chai sần vì làm việc vất vả của cô. Cô kể hết, kể cả những trận đòn roi chỉ vì đi làm về muộn do tăng ca, những lần bị chồng đạp vào lưng, những đêm đau đến không ngủ nổi, phải ngồi trong nhà tắm xả nước để giảm sưng, tránh bị mẹ chồng phát hiện.

Bà Liên lặng im, nhưng trong lòng đã có quyết định. Sáng hôm sau, khi con trai vừa thức dậy chuẩn bị đi làm, cảnh sát đã có mặt trước cửa. Người mẹ già không đứng nhìn con trai bị còng tay mà quay lưng vào phòng, ôm lấy Hạnh đang khóc nức nở. Bà biết con trai mình sẽ bị pháp luật trừng trị, nhưng nếu để nó tiếp tục, người chịu khổ sẽ mãi là Hạnh – người con dâu hiền lành, cam chịu mà bà đã coi như con gái ruột.

Hạnh ngồi nép vào lòng mẹ chồng, nghe giọng bà run run:

– Con đừng sợ. Từ nay, con không còn phải tắm trong nước mắt nữa đâu…

Ngày con trai bị đưa đi, cả xóm bàn tán xôn xao. Có người trách bà Liên độc ác, có người khen bà dũng cảm. Nhưng bà chẳng để tâm. Bà chỉ biết, mình đã làm đúng. Bà chọn bảo vệ con dâu – người phụ nữ yếu đuối nhưng đã hy sinh cả tuổi trẻ vì gia đình này.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News