×
×

Các con đotngot về quê sau khi bố nghỉ hưu – đến ngày g/i;/ỗ bà nội, hàng xóm kể một chuyện h//é l//ộ lý do khiến ai cũng rungminh

Ông Nam, một người đàn ông 60 tuổi, vừa nghỉ hưu sau 40 năm làm việc ở nhà máy cơ khí. Cuộc sống ở quê giờ đây chỉ còn ông và người vợ hiền hậu, bà Lan. Ba đứa con của họ – Hùng, Linh và Thảo – đều đã rời quê lên thành phố lập nghiệp từ nhiều năm trước. Những cuộc gọi điện thưa dần, những lần về thăm quê chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ông Nam không trách con, nhưng trong lòng ông, nỗi cô đơn cứ lớn dần như bóng hoàng hôn phủ kín cánh đồng trước nhà.

Thế rồi, một ngày đầu thu, cả ba anh em bất ngờ kéo về quê. Hùng, anh cả, một kỹ sư xây dựng bận rộn, xuất hiện với chiếc vali đầy ắp quà. Linh, cô con gái thứ, làm việc trong ngành truyền thông, mang theo nụ cười rạng rỡ nhưng đôi mắt đầy tâm sự. Thảo, cô út, vừa tốt nghiệp đại học, vẫn giữ vẻ hồn nhiên nhưng có phần lặng lẽ. Họ bảo chỉ muốn về thăm bố mẹ nhân dịp giỗ bà nội, nhưng ông Nam cảm nhận được điều gì đó không ổn. Tại sao cả ba đứa lại về cùng lúc, không báo trước, và ánh mắt chúng cứ như đang giấu một bí mật?

Bà Lan mừng đến phát khóc, tất bật chuẩn bị mâm cỗ giỗ. Căn nhà nhỏ vốn im lìm bỗng rộn ràng tiếng cười nói. Nhưng trong lòng ông Nam, một linh cảm kỳ lạ cứ trỗi dậy. Ông nhìn các con, cố tìm kiếm câu trả lời trong từng cử chỉ của chúng.

Ngày giỗ bà nội diễn ra như mọi năm. Mâm cỗ được bày biện tươm tất, khói hương nghi ngút trên bàn thờ. Hàng xóm láng giềng kéo đến, tiếng chào hỏi rôm rả cả góc sân. Nhưng giữa không khí ấy, ông Nam để ý thấy Hùng liên tục nhìn ra cổng, như thể chờ đợi ai đó. Linh thì cứ bồn chồn, tay xoắn chặt vạt áo. Thảo, thường ngày hoạt bát, lại ngồi im lặng bên góc nhà, mắt dán vào chiếc điện thoại.

Sau bữa cỗ, khi mọi người đã ra về, chỉ còn lại gia đình và ông Tâm – người hàng xóm thân thiết lâu năm. Ông Tâm, vốn là bạn thân của bố ông Nam, nay đã ngoài 70, vẫn giữ thói quen ngồi nhâm nhi chén trà sau mỗi lần giỗ. Hôm ấy, ông Tâm bỗng thở dài, nhìn ông Nam và các con, rồi chậm rãi nói:
“Nam à, năm nay giỗ mẹ mày, tao thấy không khí nó lạ lắm. Có chuyện gì mà cả ba đứa con mày về cùng một lúc thế này? Tao già rồi, nhưng mắt tao vẫn tinh. Có gì đó không ổn, đúng không?”

Cả nhà im lặng. Hùng nhìn Linh, Linh nhìn Thảo, còn Thảo cúi đầu, tay run run. Ông Nam cau mày, giọng trầm xuống:
“Ông Tâm, ông biết gì thì nói đi. Đừng úp mở nữa.”

Ông Tâm nhấp một ngụm trà, ánh mắt xa xăm. Rồi ông bắt đầu kể một câu chuyện khiến cả nhà lạnh sống lưng.

Ông Tâm kể rằng cách đây hơn 30 năm, khi bà nội – mẹ ông Nam – còn sống, bà từng là một người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán, nhưng cũng đầy bí ẩn. Bà không chỉ là một người mẹ hiền, mà còn là người giữ một bí mật lớn của làng. Vào những năm 80, khi cả vùng còn đói nghèo, bà nội từng lén lút giúp đỡ một nhóm người lạ mặt trong làng. Họ không phải người địa phương, thường xuất hiện vào ban đêm, mang theo những chiếc túi nặng trĩu. Không ai biết họ làm gì, nhưng bà nội dường như rất thân thiết với họ.

Một đêm, ông Tâm vô tình thấy bà nội đứng ở bìa rừng, đưa một chiếc túi cho một người đàn ông lạ mặt. Người đó cảm ơn bà rối rít, rồi biến mất vào bóng tối. Sau đó, bà nội trở về, nhưng từ hôm ấy, bà bắt đầu sống khép kín hơn. Có lần, ông Tâm nghe bà lẩm bẩm: “Nếu ai biết, cả nhà mình sẽ không yên.”

Câu chuyện của ông Tâm khiến cả nhà sững sờ. Hùng bỗng đứng bật dậy, mặt tái mét:
“Ông Tâm, ông có chắc những gì ông thấy là thật không? Có liên quan gì đến… một chiếc hộp gỗ không?”

Ông Tâm giật mình, nhìn Hùng chằm chằm:
“Làm sao mày biết chuyện chiếc hộp? Tao chưa kể tới đoạn đó!”

Cả nhà quay sang nhìn Hùng. Anh thở hổn hển, như thể vừa bị ai bóp nghẹt. Linh nắm lấy tay anh, giọng run rẩy:
“Anh Hùng, nói đi. Em biết anh đang giấu gì đó. Cả em và Thảo cũng vậy.”

Hùng hít một hơi dài, rồi kể lại mọi chuyện. Hóa ra, cách đây vài tháng, khi đang sửa lại căn hộ ở thành phố, Hùng tìm thấy một chiếc hộp gỗ cũ kỹ trong vali của bà nội mà anh mang từ quê lên. Chiếc hộp được khóa chặt, nhưng bên trong có một mảnh giấy ghi dòng chữ: “Đừng mở, trừ khi cả ba đứa đều ở bên nhau.” Hùng tò mò, nhưng anh quyết định giữ kín, chỉ báo cho Linh và Thảo. Cả ba thống nhất sẽ về quê dịp giỗ để mở chiếc hộp, vì họ cảm thấy đây không chỉ là lời dặn của bà, mà còn là một lời cảnh báo.

Đêm đó, sau khi ông Tâm ra về, cả gia đình quây quần trong căn phòng cũ của bà nội. Hùng lấy chiếc hộp ra, đặt lên bàn. Chiếc hộp nhỏ, khắc hoa văn cầu kỳ, nhưng khóa đã rỉ sét. Với sự đồng ý của bố mẹ, Hùng cẩn thận mở nắp. Bên trong không phải vàng bạc hay của cải gì lớn lao, mà là một lá thư viết tay, cùng với một chiếc nhẫn bạc cũ kỹ.

Lá thư của bà nội, nét chữ run run, kể lại một bí mật kinh hoàng: Những người lạ mặt bà giúp đỡ năm xưa không phải người thường, mà là những nhà cách mạng bị truy lùng. Bà đã liều mạng che giấu họ, cất giữ những tài liệu quan trọng trong chính ngôi nhà này. Nhưng trong một lần sơ suất, bà bị phát hiện. Để bảo vệ gia đình, bà đã đánh đổi bằng cách giao nộp một phần tài liệu, nhưng giữ lại chiếc nhẫn – vật chứng cuối cùng của một người đồng chí thân thiết đã hy sinh. Bà dặn rằng, nếu một ngày cả ba đứa con cùng trở về, hãy trao chiếc nhẫn này cho hậu duệ của người đồng chí ấy, để chuộc lại lỗi lầm của bà.

Cả nhà lặng đi. Ông Nam rơi nước mắt, không ngờ mẹ mình từng mang trong lòng gánh nặng lớn đến vậy. Nhưng điều khiến mọi người rùng mình hơn cả là dòng cuối của lá thư:
“Chiếc nhẫn này có lời nguyền. Nếu không được trao đúng người, gia đình ta sẽ gặp họa.”

Cả ba anh em quyết định truy tìm hậu duệ của người đồng chí. Sau nhiều ngày tìm kiếm, họ phát hiện ra rằng người đó chính là con trai ông Tâm – một người đàn ông nay đã rời làng đi xa. Họ tìm đến anh, trao lại chiếc nhẫn, và kể lại toàn bộ câu chuyện. Người đàn ông bật khóc, nói rằng cha anh từng kể về một ân nhân đã cứu mạng ông, nhưng không bao giờ tiết lộ danh tính.

Khi trở về, Hùng, Linh và Thảo quỳ trước bàn thờ bà nội, thầm cảm ơn bà vì đã giữ gìn gia đình qua bao sóng gió. Ông Nam, lần đầu tiên sau nhiều năm, ôm chặt các con vào lòng. Bí mật của bà nội không chỉ gắn kết cả gia đình, mà còn dạy họ về lòng trung thực, sự hy sinh, và giá trị của tình thân.

Câu chuyện kết thúc trong ánh hoàng hôn, khi cả nhà cùng nhau thắp nén hương trước mộ bà, lòng nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng. Họ biết rằng, dù quá khứ có đau thương, tình yêu của gia đình sẽ mãi là điểm tựa vững chắc.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News