×
×

Con Linh nó giờ là con dâu nhà tôi, không cần ông bà l/o nữa!, cả hội trường im lặng…

Hà Nội, một ngày du lịch với nắng vàng trải nắng. Không khí tại tư gia nhà Linh, cô dâu 25 tuổi, giãn tiếng cười nói. Đám cưới đã được chuẩn bị kỹ thuật lưỡng, từ cổng hoa gõ đến bàn tiệc sang trọng. Linh, trong bộ áo dài trắng thêu hoa sen, đẹp như một nàng thơ, nhưng đôi mắt cô nhẹ lên nhỏ lo âu khó mô tả. Bên cạnh cô, Tuấn – chú rể, một kỹ sư thành đạt, luôn nở nụ cười rạng rỡ, nắm tay cô đầy yêu thương.

Lễ cưới bắt đầu trong niềm tin hoan. Khácha khứa đông đúc, bạn bè thân thiết, đồng nghiệp và họ hàng hai bên đều có mặt. Nhưng khi lễ rước dâu vừa xong, một biến cố bất ngờ xảy ra. Cha mẹ Linh, ông bà Tâm – những người nông dân giản dị từ vùng quê Thanh Hóa, được mẹ Tuấn, bà Lan, yêu cầu rời khỏi bữa tiệc cưới.

Bà Lan, với phong cách vẻ quyền uy và giọng nói lạnh lùng, phía trước mặt ông bà Tâm giữa đám đông và nói:

“Ông bà về đi, tiệc cưới này không cần người nhà quê làm mất mặt. Con Linh nó giờ là con dâu nhà tôi, không cần ông bà lo nữa!”

Cả hai hội trường im phắc. Linh phấn, đôi tay run run niết chặt áo dài. Cô nhìn cha mẹ mình – người cha với mặt khắc khổ, người mẹ với đôi mắt đỏ hoe – bị xua đuổi như những kẻ thù thãi. Ông Tâm, dù đau lòng, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nắm tay vợ và Yên tĩnh rời đi. Tiếng ồn ào của Linh vang lên, xé tan không khí vui vẻ của buổi lễ. Cô chạy theo cha mẹ, nhưng Tuấn giữ cô lại, thì thầm:

“Anh xin lỗi, để anh giải quyết. Em đừng lo, cứ tiếp tục lễ cưới.”

Linh gõ đầu trong nước mắt, nhưng trái tim cô như tàn nền. Cô không hiểu tại sao mẹ Tuấn, người từng tỏ ra yêu quý cô, lại hành xử như vậy. Khách khứa bắt đầu xì xào, một số người dự tiệc không chịu nổi sự căng thẳng. Buổi lễ vẫn diễn tiếp, nhưng ánh mắt Linh giờ đây chỉ còn nỗi buồn sâu thẳm.

Đêm tân hôn, trong căn phòng ngựa ngựa của khách sạn năm sao, Linh ngồi yên tĩnh bên cửa sổ, nhìn xuống thành phố đèn lồng đèn lồng. Tuấn, vẫn giữ vẻ ngoài dịu dàng, cố gắng an ủi cô.

“Mẹ anh chỉ nhất thời nóng giận. Anh sẽ nói chuyện với mẹ, em đừng buồn nữa, được không?”

Linh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhẹ nhàng. Nhưng trong lòng cô, một nỗi nghi ngờ bắt đầu nhóm. Tại sao mẹ Tuấn lại thay đổi trạng thái tắc nghẽn như vậy? Cô nhớ lại những ngày đầu quen Tuan, khi bà Lan tỏ ra thân thiện, tối chí còn tặng cô một vòng ngọc trai giảm tiền như món quà ra mắt. Điều gì đã khiến bà trở nên khắc nghiệt?

Đúng lúc này, điện thoại của Tuấn sáng lên một thông báo. Anh lơ đễnh để điện thoại trên bàn và đi vào phòng tắm. Linh, tò mò, cầm máy lên xem. Một đoạn clip được gửi từ một số hiện tượng chưa được biết đến trong tin nhắn. Tựa đề của clip tạo tim cô đập thình thịch: “Sự thật về gia đình cô dâu” .

Click on. Đoạn clip dài ba phút, được quay bằng điện thoại, tìm thấy một cảnh tượng cô chết đứng yên. Đó là hình ảnh mẹ cô, bà Tâm, đang ngồi trong một căn phòng tối tăm, đối diện với một người đàn ông lạ mặt. Bà Tâm, với giọng chạy, kể lại câu chuyện mà Linh chưa từng nghe:

“Linh không phải con hoang của tôi và ông Tâm. Chúng tôi nhận nuôi nó từ một trại trẻ mồ côi khi nó mới ba tuổi. Cha mẹ thật của nó… là những người nghiện, từng bị bắt vì thương ma túy. Chúng tôi giấu Linh vì không muốn nó độc thương.”

Người đàn ông trong clip cười nhạt, nói:

“Bà nghĩ nhà họ Nguyễn sẽ chấp nhận một cô dâu có gốc gác như thế? Tôi đã điều tra hết rồi. Nếu không muốn tôi công khai, bà hãy bảo cô ta hôn.”

Đoạn clip kết thúc. Linh cảm thấy trời đất như sụp đổ. Cô không phải nuôi dưỡng cha mẹ mình? Và điều gì đang xảy ra? Ai đã gửi clip này? Cô bật khóc, nhưng lần này là hoang mang tối đa.

Khi Tuấn bước ra khỏi phòng tắm, anh thấy Linh ngồi co ro trên sàn, điện thoại trong tay. Anh chạy tới, nhưng khi nhìn thấy đoạn clip đang mở trên màn hình, khuôn mặt anh tái mét. Anh hét lên:

“Linh, tại sao em không nói thật? Em lừa gạt anh! Gia đình anh không thể chấp nhận một người như thế! Hủy hôn, chúng ta hủy hôn ngay lập tức!”

Linh tăng lên, nước mắt Giàn giụa:

“Anh đang nói gì thế? Em cũng chỉ vừa biết! Anh nghĩ em muốn thế này sao? Anh không tin em, không về phía em, mà lại tin cái clip đó sao?”

Tuấn không đáp, chỉ lắc đầu trong cơn giận dữ và bỏ ra ngoài, để lại Linh một mình trong căn phòng lạnh.

Sáng hôm sau Linh trở về quê, nơi cha mẹ cô đang sống. Cô quyết định đối mặt với sự thật. Trong căn nhà tranh đơn sơ, ông bà tâm ôm cô, nức nở. Họ kể lại mọi chuyện: Linh đúng là con nuôi, nhưng họ yêu thương cô như con lòng. Họ giấu kín sự thật vì nỗi sợ hãi cô kinh thương, cũng như nỗi sợ hãi xã hội Thẩm phán. Nhưng điều tạo Linh xúc hơn cả là câu nói của mẹ:

“Người đàn ông trong clip đó… là chú hoàng của Tuấn. Chính ông ta đã điều tra về con và gửi clip cho mẹ Tuấn để ép chúng tôi rời khỏi đám cưới. Ông ta không muốn con cưới Tuấn, vì ông ta muốn Tuấn cưới con gái của một đối tác làm ăn.”

Linh bàng hoàng. Cô nhận ra mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Cô quyết định quay lại Hà Nội, tìm Tuấn và làm rõ tất cả. Tại nhà Tuấn, cô đối mặt với cả anh và mẹ anh. Bà Lan, ban cứng rắn, cuối cùng cũng thừa nhận:

“Tôi bị anh trai ép năng lượng. Ông ấy nói nếu Linh cưới Tuấn, gia đình chúng tôi sẽ mất hợp đồng triệu đô với đối tác. Tôi không muốn làm thám hiểm con, nhưng tôi không còn lựa chọn.”

Tuấn, nghe xong, hạ xuống, mặt ôm to. Anh nhận ra mình đã hiểu các cơ sở nguy hiểm, gây ra hiện tượng mờ ảo. Anh quỳ xin lỗi cô, nhưng Linh chỉ Yên tĩnh lắc đầu:

“Tuấn, em yêu anh, nhưng em không thể ở bên một người không tin tưởng em. Em cần thời gian.”

Ba tháng sau Linh trở về quê, sống cùng cha mẹ nuôi. Cô mở một lớp học miễn phí cho trẻ em nghèo ở làng, tìm thấy niềm vui trong công việc giúp đỡ người khác. Tuấn nhiều lần tìm đến, mang theo những lời xin lỗi và cả những món quà, nhưng Linh chỉ cười nhẹ nhàng:

“Em tha thứ cho anh, nhưng em cần sống cho chính mình trước đây.”

Trong một buổi chiều hoàng hôn, khi Linh dạy lũ trẻ đọc chữ, cô nhận được một bức thư tay từ mẹ nuôi. Trong thư, bà Tâm viết:

“Con là món quà quý giá nhất của bố mẹ. Dù con không phải máu, con là tất cả yêu thương của chúng ta. Hãy sống hạnh phúc, con nhé.”

Linh bật khóc, nhưng lần này là những thứ nước mắt của sự thanh thản. Cô nhận ra, dù xuất thân thế nào, cô vẫn có một gia đình thật sự – nơi tình yêu không cần lý làm, không cần điều kiện.

Câu chuyện lại với hình ảnh Linh đứng giữa cánh đồng quê, gió thổi qua mái tóc, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Cô đã tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời mình, không phải trong một đám cưới hoàn hảo, mà trong tình yêu thương giản dị và chân thành.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News