Tôi là Trần Văn Minh, 45 tuổi, sống ở một thị trấn nhỏ ven biển Quảng Ngãi, nơi những con sóng vỗ không ngừng như nhắc nhở về những ký ức xưa cũ. Cuộc đời tôi, nếu kể ra, có lẽ giống như một cuốn tiểu thuyết dài dòng với đầy những hy sinh thầm lặng. Tôi cưới Lan cách đây hơn hai mươi năm, không phải vì tình yêu nồng cháy, mà vì trách nhiệm. Lan là một người phụ nữ hiền lành, chăm chỉ, và chúng tôi có một cô con gái tên Thảo, nay đã 18 tuổi, vừa trải qua kỳ thi đại học cam go.
Nhưng sâu thẳm trong tim tôi, luôn có hình bóng của Hương – tình đầu thời sinh viên. Chúng tôi gặp nhau ở giảng đường Đại học Huế, những năm 90, khi cuộc sống còn khó khăn và tình yêu thì trong sáng như nắng mai. Hương và tôi yêu nhau tha thiết, mơ về một tương lai chung, nhưng rồi gia đình Hương ép cô ấy lấy chồng giàu để cứu vớt gia đình khỏi nợ nần. Tôi đau đớn chia tay, và rồi, trong cơn tuyệt vọng, tôi cưới Lan – người bạn thanh mai trúc mã của Hương, người đã ở bên an ủi tôi những ngày tháng ấy.
Hai mươi năm qua, tôi sống như một người chồng, người cha mẫu mực. Tôi làm việc ở xí nghiệp chế biến thủy sản, dậy sớm về khuya, dành dụm từng đồng để lo cho Thảo ăn học. Lan thì quán xuyến nhà cửa, nấu những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm áp. Chúng tôi không cãi vã to tiếng, nhưng tình cảm giữa chúng tôi chỉ là sự tôn trọng, chứ không phải đam mê. Mỗi đêm, khi nằm bên Lan, tôi lại nghĩ về Hương, tự hỏi cô ấy giờ ra sao.
Rồi cách đây năm năm, tình cờ tôi gặp lại Hương tại một hội nghị ngành ở Đà Nẵng. Hương giờ là góa phụ, chồng mất vì tai nạn, để lại cho cô một cậu con trai đang tuổi teen. Chúng tôi trò chuyện, và những cảm xúc xưa cũ ùa về. Hương thú nhận rằng cô chưa bao giờ quên tôi, và tôi cũng vậy. Từ đó, chúng tôi giữ liên lạc bí mật, những cuộc gọi đêm khuya, những tin nhắn đầy hoài niệm. Tôi tự hứa với lòng: “Khi Thảo thi đại học xong, tôi sẽ sống cho chính mình.”
Những tháng trước kỳ thi của Thảo, tôi sống trong trạng thái dằn vặt. Tôi vẫn làm tròn bổn phận: đưa Thảo đi học thêm, kiểm tra bài vở, động viên con những lúc mệt mỏi. Thảo là một cô bé ngoan ngoãn, học giỏi, mơ ước vào Đại học Y Dược TP.HCM để trở thành bác sĩ. Con bé hay cười, hay kể chuyện trường lớp, và mỗi lần như vậy, tôi lại thấy lòng mình nặng trĩu vì sắp phải làm tổn thương con.
Lan dường như cảm nhận được sự thay đổi ở tôi. Có lần, bà ấy hỏi: “Anh Minh, dạo này anh hay suy tư, có chuyện gì sao?” Tôi lắc đầu, nhưng trong lòng biết rằng không thể giấu mãi. Với Hương, tôi chia sẻ mọi thứ: về những áp lực công việc, về niềm tự hào với Thảo, và cả nỗi day dứt với Lan. Hương luôn động viên: “Minh, chúng ta đã chờ đợi quá lâu. Đừng để cuộc đời trôi qua vô ích.”
Kỳ thi đại học của Thảo diễn ra suôn sẻ. Con bé về nhà với nụ cười rạng rỡ: “Ba ơi, con làm bài tốt lắm! Chắc chắn đậu thôi!” Tôi ôm con, nước mắt lăn dài vì vui mừng, nhưng cũng vì biết rằng đây là lúc tôi phải hành động. Một tuần sau, tôi ngồi xuống nói chuyện với Lan. “Lan, anh xin lỗi. Anh muốn ly hôn.” Lan sững sờ, nhưng bà ấy không khóc lóc. Bà ấy chỉ hỏi: “Vì Hương phải không?” Tôi gật đầu, và Lan im lặng ký đơn. Bà ấy nói: “Em biết từ lâu rồi. Em chỉ mong anh hạnh phúc.”
Thảo biết tin, con bé phản ứng dữ dội. “Ba, sao ba làm vậy? Mẹ đã hy sinh cho ba và con bao nhiêu năm!” Tôi cố giải thích, nhưng Thảo quay lưng, đóng cửa phòng và không nói chuyện với tôi suốt tuần. Tôi đau lòng, nhưng nghĩ rằng thời gian sẽ chữa lành. Tôi chuyển ra ở riêng, chuẩn bị cho đám cưới với Hương.
Đám cưới của tôi và Hương được tổ chức đơn giản tại một nhà hàng nhỏ ở Quảng Ngãi. Chỉ mời vài người bạn thân và gia đình hai bên. Hương mặc chiếc áo dài trắng, trông trẻ trung như ngày xưa. Chúng tôi trao nhẫn, hứa hẹn sẽ bù đắp cho những năm tháng xa cách. Những ngày đầu sống chung, tôi như được tái sinh. Chúng tôi cùng nhau dạo biển, nấu những món ăn quen thuộc: cá nục kho tiêu, rau muống xào tỏi, và cả những ly cà phê sữa đá ven đường. Hương kể về những khó khăn khi một mình nuôi con, và tôi kể về Thảo, về nỗi lo con chưa chấp nhận.
Nhưng Thảo vẫn im lặng. Con bé ở với Lan, chỉ nhắn tin ngắn gọn khi tôi hỏi han: “Con ổn.” Tôi gửi quà, gửi tiền, nhưng Thảo không nhận. Tôi nghĩ, có lẽ con cần thời gian, và rồi con sẽ hiểu rằng ba cũng có quyền hạnh phúc.
Ngày cưới diễn ra vào một buổi chiều thu se lạnh. Nhà hàng được trang trí đơn giản với hoa hồng trắng và nến lung linh. Khách mời đã đến đông đủ, tiếng nhạc du dương vang lên. Hương nắm tay tôi, mắt long lanh hạnh phúc. Chúng tôi đang chuẩn bị cắt bánh thì cửa nhà hàng mở ra. Thảo bước vào, mặc chiếc váy trắng đơn giản, tay cầm một bó hoa. Mọi người im bặt, và tôi sững sờ. “Thảo… con đến rồi sao?”
Thảo tiến lại gần, gương mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt đỏ hoe. Con bé dừng trước mặt tôi và Hương, rồi bất ngờ quỳ xuống. “Ba, cô Hương, con xin lỗi vì đến muộn. Con… con chúc ba và cô hạnh phúc.” Tôi run rẩy đỡ con dậy, nước mắt bắt đầu rơi. “Thảo, con tha thứ cho ba rồi sao?” Thảo gật đầu, nhưng rồi con bé nói tiếp: “Ba, trước khi chúc phúc, con muốn kể một câu chuyện. Một câu chuyện mà ba chưa biết.”
Mọi người xung quanh im lặng, và Thảo bắt đầu kể. “Ba ơi, con biết ba và cô Hương yêu nhau từ thời sinh viên. Mẹ Lan đã kể cho con nghe từ nhỏ, nhưng bà bảo con giữ bí mật. Hồi đó, cô Hương mang thai con, nhưng gia đình ép cô lấy chồng khác. Cô không thể giữ con, nên nhờ mẹ Lan – bạn thân của cô – nhận nuôi. Mẹ Lan cưới ba để che mắt thiên hạ, và bà ấy nuôi con như con ruột. Ba nghĩ ba cưới mẹ Lan vì trách nhiệm, nhưng thực ra, ba đã hy sinh để con có một gia đình hoàn chỉnh.”
Tôi chết lặng. Hương bên cạnh tôi cũng run rẩy, nước mắt lăn dài. “Thảo… sao con biết?” Thảo mỉm cười qua nước mắt: “Mẹ Lan kể hết cho con trước khi ba ly hôn. Bà ấy nói: ‘Thảo, ba con đã chờ đợi cả đời. Giờ con lớn rồi, hãy để ba hạnh phúc.’ Con giận ba vì nghĩ ba bỏ rơi mẹ, nhưng khi biết sự thật, con hiểu ba đã hy sinh biết bao. Hôm nay, con đến để đoàn tụ gia đình thực sự. Con yêu ba, yêu cô Hương – mẹ ruột của con, và yêu mẹ Lan – người đã nuôi con khôn lớn.”
Cú twist như sét đánh ngang tai tôi. Hóa ra, Thảo là con ruột của tôi và Hương! Những năm tháng qua, tôi nghĩ mình đã mất Hương vĩnh viễn, nhưng con gái chúng tôi đã ở ngay bên cạnh, được Lan – người bạn thân thiết – nuôi dưỡng. Lan xuất hiện từ cửa sau, mỉm cười: “Minh, Hương, tôi đã giữ bí mật này quá lâu. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ.” Chúng tôi ôm nhau khóc, cả nhà hàng vỡ òa trong tiếng vỗ tay và nước mắt.
Tôi khóc nghẹn vì hạnh phúc, vì ân hận, vì biết rằng cuộc đời mình không hề uổng phí. Thảo, đứa con gái bé bỏng, đã trở thành cầu nối, mang đến sự thật mà tôi chưa từng ngờ tới. Twist ấy không chỉ bất ngờ mà còn thực tế, như những bí mật gia đình vẫn thường xảy ra ở Việt Nam, nơi tình nghĩa và hy sinh luôn đan xen.
Sau ngày ấy, chúng tôi sống như một đại gia đình. Thảo đậu đại học Y Dược, và con bé thường xuyên về thăm. Lan vẫn ở bên, như một người chị em ruột thịt. Tôi và Hương bù đắp cho nhau những năm tháng xa cách, nhưng chúng tôi không quên ơn Lan – người phụ nữ đã hy sinh thầm lặng. Cuộc đời tôi, từ một nỗi chờ đợi dai dẳng, giờ trở thành hạnh phúc viên mãn. Và mỗi khi nhìn Thảo, tôi lại khóc vì biết ơn số phận đã mang con trở về.