Tôi, Nguyễn Thị Lan, 43 tuổi, sống ở một thành phố nhỏ thuộc miền Trung Việt Nam, nơi những con đường đầy nắng và gió biển thổi qua mang theo mùi mặn mà của đại dương. Hai mươi năm hôn nhân với tôi, Anh Tuấn, là một hành trình dài, đầy những ngày bình yên nhưng cũng không thiếu những vết nứt âm thầm. Chúng tôi có một cô con gái, Minh Thư, vừa tròn 18 tuổi, đang chuẩn bị bước vào kỳ thi đại học. Thư là niềm tự hào của tôi, một cô bé thông minh,mạnh mẽ, nhưng cũng nhạy cảm hơn tôi từng nghĩ.
Xin vui lòng cho tôi biết, từ lâu đã có một bí mật không ai biết. Tôi đã sống với một nỗi nhớ dai về Hùng, người yêu đầu tiên của tôi thời đại học. Hùng và tôi từng yêu nhau sâu đậm, nhưng vì hoàn cảnh gia đình, vì những áp lực từ hai phía, chúng tôi chia tay. Tôi cưới Tuấn, một người đàn ông tốt, nhưng trái tim tôi chưa bao giờ thực sự quên Hùng. Hai mươi năm, tôi tưởng thời gian đã xóa sạch tất cả, nhưng một lần tình cờ gặp lại Hùng cách đây ba năm, mọi cảm xúc căng thẳng trong tôi như sống lại.
Hùng giờ đây là một người đàn ông thành đạt, trống vợ, sống một mình với cậu con trai đang học cấp ba. Cuộc gặp gỡ tình cờ tại một quán cà phê ven biển đã mở ra những lần trò chuyện, những dòng tin nhắn, và rồi, một tình cảm tưởng nhẹ nhàng đã chết từ lâu rã cháy. Nhưng tôi giữ kín, vì Minh Thư, vì gia đình, và vì chính tôi cũng không đối diện với cảm xúc của mình.
Cho đến khi Thư bước vào kỳ thi đại học, tôi tự động: “Khi con bé hoàn thành kỳ thi, mình sẽ sống cho bản thân một lần.” Tôi quyết định ly hôn với Tuấn và tái sinh với Hùng. Nhưng tôi không ngờ, quyết định đã dẫn tôi đến một cú sốc lớn nhất trong đời, đến từ những đứa con gái chính mà tôi yêu thương hơn tất cả.
Những tháng trước kỳ thi đại học của Thư, tôi sống trong trạng thái căng thẳng. Tôi cố gắng làm tròn vai một người mẹ, một người vợ. Mỗi buổi sáng, tôi chuẩn bị bữa ăn cho Thư, nhắc nhở con học bài, kiểm tra sức khỏe của con. Tuấn, như mọi khi, vẫn là người chồng chug, dù giữa chúng tôi đã có một khoảng cách vô hình từ lâu. Anh ấy bận rộn với công việc ở công ty xây dựng, thường xuyên đi công tác xa, và tôi thì dần dần làm quen với công việc của mình lo toan mọi thứ.
Hùng và tôi vẫn giữ liên lạc, nhưng tôi luôn cẩn thận để không phát hiện. Những tin nhắn của anh ấy như thuốc độc làm dịu dàng đi những nỗi mỏi mệt trong tôi. Anh kể về những ngày tháng khó khăn sau khi vợ mất, về cách anh cố gắng làm cơ sở cho con trai. Tôi kể anh nghe về Thư, về những áp lực của một người mẹ, và cả những giấc mơ mà tôi từng bỏ lại phía sau. Hùng luôn nói: “Lan, em xứng đáng được sống cho chính mình. Đừng để thời gian trôi đi vô nghĩa.”
Tôi đấu tranh nội tâm rất nhiều. Ly hôn không phải chuyện dễ dàng, nhất là ở một nơi như thành phố này, nơi người ta vẫn hay bàn tán về những gia đình tan vỡ. Nhưng tôi mệt mỏi vì phải sống trong một cuộc hôn nhân mà trái tim tôi không còn thuộc về. Tôi yêu Tuấn, nhưng là thứ tình cảm của sự biết ơn, của trách nhiệm, chứ không phải tình yêu nồng cháy. Với Hùng, tôi tìm thấy phiên bản trẻ trung, đầy khát vọng của chính mình năm xưa.
Thư thi đại học xong, tôi biết đã đến lúc. Một buổi tối, khi Thư đang ngủ, tôi ngồi đối diện với Tuấn trong phòng khách. Tôi nói ra quyết định của mình, giọng run run nhưng rõ nét. Tiến nhẹ nhàng, nhưng anh không nổi giận. Anh chỉ hỏi: “Lan, em chắc chắn? Vì Thư, em có nghĩ lại không?” Tôi phản đối, nước mắt lăn dài. Tuấn im lặng, rồi anh ký vào đơn ly hôn. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, yên tĩnh, như thể cả hai chúng tôi đều biết ngày này sớm sẽ đến.
Một tháng sau, tôi và Hùng tổ chức một đám cưới nhỏ ở Đà Nẵng, chỉ có một vài người thân và gia đình hai bên. Thư không tham chiếu. Con bé nói nó cần thời gian để chấp nhận, và tôi tôn trọng. Tôi nghĩ, chỉ cần con đậu đại học, có một tương lai tươi sáng, tôi sẽ từ thuyết phục con hiểu cho quyết định của mình.
Những ngày đầu sống với Hùng, tôi như được sống lại. Chúng tôi cùng nhau đi dạo trên bãi biển Mỹ Khê, cùng nấu những bữa ăn đơn giản trong căn hộ nhỏ của anh. Hùng luôn biết cách làm tôi cười, làm tôi cảm thấy mình được yêu thương. Nhưng sâu trong lòng, tôi không thể ngừng lo lắng về Thư. Con bé ít liên lạc với tôi, chỉ trả lời tin nhắn ngắn gọn: “Con ổn, mẹ đừng lo.” Tôi tự an ủi rằng, con còn trẻ, con sẽ hiểu.
Một ngày nọ, Thư gọi điện cho tôi, giọng con bé lạnh lùng: “Mẹ, chiều nay con về nhà. Con muốn nói chuyện.” Tôi mừng rỡ, nghĩ rằng con đã sẵn sàng mở lòng. Tôi chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, với tất cả những món Thư thích: cá kho tộ, canh chua, và cả bánh xèo giòn rụm. Hùng cũng ở đó, anh muốn gặp Thư để nói chuyện như một người cha.
Khi Thư bước vào, tôi nhận ra ngay có gì đó không ổn. Đôi mắt con đỏ hoe, nhưng gương mặt lại cứng rắn, như đang kìm nén một cơn bão. Con ngồi xuống, không chạm vào thức ăn, và nói: “Mẹ, con đậu đại học rồi. Con được học bổng toàn phần ở Đại học Ngoại thương. Con sẽ đi Hà Nội học.”
Tôi reo lên, chạy đến ôm con, nhưng Thư đẩy tôi ra. “Mẹ, con không đến đây để ăn mừng. Con đến để nói với mẹ rằng, từ giờ, con không muốn liên lạc với mẹ nữa.” Lời nói của con như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. “Thư, con nói gì vậy? Mẹ là mẹ của con mà!”
Thư nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng run rẩy nhưng kiên quyết: “Mẹ, mẹ có biết suốt thời gian qua con đã sống thế nào không? Mẹ nghĩ con không biết gì sao? Con biết mẹ và chú Hùng liên lạc từ lâu. Con thấy mẹ cười với điện thoại, thấy mẹ lén lút gọi điện khi bố đi công tác. Con không nói gì, vì con nghĩ mẹ chỉ nhất thời. Nhưng mẹ ly hôn bố, mẹ cưới người khác, mẹ có nghĩ đến cảm giác của con không?”
Tôi cố giải thích, nhưng Thư cắt lời: “Mẹ, con không trách mẹ yêu người khác. Nhưng mẹ có biết bố đã đau khổ thế nào không? Bố không nói, nhưng con thấy bố ngồi một mình trong phòng, cầm khung ảnh gia đình mình và khóc. Bố không bao giờ nói xấu mẹ, nhưng con biết, bố yêu mẹ đến mức nào. Mẹ bỏ bố, bỏ cả con, chỉ để chạy theo tình yêu của mẹ. Mẹ có từng nghĩ, con cũng cần mẹ không?”
Tôi bật khóc, cố ôm lấy Thư, nhưng con bé đứng dậy, bỏ lại một chiếc hộp nhỏ trên bàn. “Đây là quà con định tặng mẹ khi con đậu đại học. Nhưng giờ, con nghĩ mẹ không cần nó nữa.” Thư rời đi, để lại tôi ngồi bệt xuống sàn, ôm chiếc hộp mà nước mắt rơi không ngừng.
Tối hôm đó, khi Hùng đi công việc, tôi mở chiếc hộp của Thư. Bên trong là một cuốn sổ tay nhỏ, bìa được trang trí tỉ mỉ bằng những bông hoa khô mà Thư từng ép từ vườn nhà. Tôi mở ra, và từng dòng chữ của con khiến tim tôi như vỡ vụn.
Cuốn sổ là nhật ký của Thư, viết từ khi con biết tôi và Hùng liên lạc. Thư viết về những đêm khuya học bài, nhưng vẫn nghe thấy tiếng tôi nói chuyện điện thoại với Hùng. Con viết về lần con thấy tôi cười hạnh phúc khi nhận được tin nhắn, và con đã nghĩ: “Nếu mẹ hạnh phúc, con sẽ không ngăn cản.” Nhưng rồi, con viết về nỗi đau khi thấy bố âm thầm chịu đựng, về những lần con muốn nói với tôi nhưng chưa đủ can đảm.
Trang cuối cùng, Thư viết: “Mẹ, con từng nghĩ nếu con đậu đại học, mẹ sẽ tự hào về con, và mẹ sẽ ở lại với con và bố. Nhưng mẹ chọn chú Hùng. Con không giận mẹ, nhưng con không thể tha thứ. Con sẽ đi Hà Nội, và con sẽ sống tốt, để mẹ không phải lo. Nhưng mẹ ơi, con rất nhớ gia đình mình.”
Tôi ôm cuốn sổ, kêu to. Tôi nhận ra, trong hành trình theo đuổi niềm hạnh phúc của mình, tôi đã vô tình làm thám hiểm hai người tôi yêu thương nhất: Tuấn và Thư. Tôi đã nghĩ mình đúng, rằng tôi xứng đáng được sống cho bản thân, nhưng tôi không ngờ cái giá phải trả lại lớn đến vậy.
Cú twist lớn nhất không phải là phản ứng của Thư, mà là khi tôi phát hiện ra một sự thật khác trong cuốn sách. Thư viết rằng, trước khi tôi quyết định ly hôn, con bé đã tìm thấy Hùng. Thư đã cầu xin Hùng rời xa tôi, vì con không muốn gia đình tan vỡ. Hùng đã từ chối, nói rằng anh yêu tôi và sẽ không bỏ. Thư không nói gì với tôi, vì tôi không muốn tôi đau lòng. Nhưng chính hành động đó của Thư đã khiến tôi hiểu, con bé đã hy sinh cảm xúc của mình để bảo vệ tôi, ngay cả khi tôi không xứng đáng.
Sau hôm đó tôi gọi điện cho Thư nhưng con không nghe máy. Tôi nhắn tin, viết thư, nhưng Thư không trả lời. Tôi tìm đến Tuấn, xin lỗi vì tất cả. Tuấn chỉ cười buồn: “Lan, anh không trách em. Nhưng Thư cần thời gian. Hãy để con bé tự chữa lành.”
Tôi và Hùng vẫn sống cùng nhau, nhưng niềm vui trong tôi không còn gì nữa. Tôi bắt đầu viết thư cho Thư mỗi tuần, kể về cuộc sống của mình, về những lỗi lầm tôi nhận ra, và về tình yêu vô bờ biển mà tôi dành cho con. Tôi không biết Thư có đọc chúng hay không, nhưng tôi không ngừng hy vọng.
Một năm sau, vào ngày sinh nhật tôi, tôi nhận được một bưu phẩm từ Hà Nội. Chỉ vỏn vẹn một dòng chữ của Thư: “Mẹ, con vẫn yêu mẹ. Nhưng con cần thời gian.” Tôi ôm bưu phẩm vào lòng, nước mắt rơi, nhưng lần này là nước mắt của hy vọng. Tôi biết, quá trình xử lý lỗi của tôi sẽ còn dài, nhưng tôi sẽ không bỏ qua, vì Thư là thế giới của tôi.