Tiếng máy móc kêu tít tít trong phòng bệnh vang lên đều đặn, xen lẫn tiếng thở nhẹ nhàng của Linh, con gái tôi, đang nằm trên giường bệnh. Linh vừa sinh mổ một bé trai, cháu nội đầu tiên của tôi, nhưng ca sinh không hề dễ dàng. Bác sĩ đã cảnh báo từ trước rằng Linh có khung chậu hẹp, thai nhi lại lớn, nên khả năng sinh thường gần như không thể. Sau hơn 12 giờ vật lộn với những cơn đau chuyển dạ, Linh kiệt sức, và cuối cùng, bác sĩ quyết định mổ khẩn cấp.
Tôi, một người cha đã ngoài 50, đứng ngoài phòng mổ, lòng như lửa đốt. Hùng, chồng Linh, vì công việc đột xuất ở tỉnh xa, không thể có mặt ngay. Tôi nắm chặt tay, cầu nguyện cho con gái và cháu trai được bình an. Khi bác sĩ bước ra, báo rằng cả mẹ và bé đều ổn, tôi mới thở phào, nước mắt lăn dài trên má. Bé Nam, cháu tôi, nặng 3,5kg, hồng hào, khóc vang cả phòng sinh. Linh, dù yếu, vẫn mỉm cười khi nhìn thấy con.
Những ngày sau đó, tôi gần như không rời bệnh viện. Tôi lo từng miếng ăn, giấc ngủ cho Linh, bế cháu, thay tã, và chạy qua chạy lại giữa nhà và viện. Hùng về đến nơi sau hai ngày, mặt mày hốc hác, liên tục xin lỗi vì không ở bên vợ lúc cô ấy cần nhất. Linh chỉ cười nhẹ, bảo: “Anh về là được rồi.” Nhưng tôi biết, trong lòng con gái tôi, có chút tủi thân. Một người phụ nữ vừa trải qua ca sinh mổ, đau đớn và mệt mỏi, ai mà không muốn chồng ở bên?
Mẹ ruột của Linh, bà Hương, không thể lên ngay vì ở quê còn bà cụ 90 tuổi đang bệnh nặng. Linh bảo tôi: “Bố đừng nói gì với mẹ, mẹ mà biết con khó sinh thế này, mẹ lo lắm.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi xót xa. Tôi biết bà Hương yêu thương Linh thế nào, và nếu biết con gái suýt nguy hiểm, bà sẽ không chịu nổi.
Sau một tuần ở viện, Linh được về nhà. Cô vẫn còn yếu, vết mổ chưa lành hẳn, mỗi bước đi đều đau. Tôi cố gắng ở lại chăm sóc con, nhưng công việc ở công ty buộc tôi phải quay lại làm vài ngày. Hùng, dù đã trở về, lại bận rộn với dự án lớn, thường xuyên đi sớm về khuya. Tôi dặn Hùng: “Con phải chăm Linh cẩn thận, nó vừa sinh mổ, không được để nó làm gì nặng.” Hùng gật đầu, nhưng tôi thấy ánh mắt anh có chút lơ đễnh.
Những ngày sau, tôi gọi điện cho Linh mỗi ngày. Cô luôn nói: “Con ổn, bố đừng lo.” Nhưng giọng nói của Linh ngày càng nhỏ, như thể cô đang cố che giấu điều gì. Một lần, tôi nghe tiếng cô khóc qua điện thoại, nhưng khi tôi gặng hỏi, Linh chỉ bảo: “Con nhớ mẹ thôi.” Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Linh không phải kiểu người dễ khóc, và tôi biết, chắc chắn có chuyện gì đó không ổn.
Tôi quyết định xin nghỉ phép một ngày để về thăm con. Đêm đó, sau khi rời bệnh viện nơi tôi đưa một đồng nghiệp đi khám, tôi chạy xe về nhà Linh. Đường phố vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo. Khi đến cổng nhà, tôi sững sờ khi thấy bà Hương, mẹ ruột của Linh, đang ngồi bệt trước cổng, ôm mặt khóc nức nở. Đôi vai bà run lên từng hồi, chiếc áo mỏng manh ướt đẫm vì sương đêm. Bên cạnh bà là một chiếc túi vải cũ, đựng vài bộ quần áo và ít đồ ăn quê nhà.
“Bà… sao bà lại ở đây?” – Tôi vội chạy đến, đỡ bà dậy. Bà Hương ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: “Tôi… tôi lên thăm Linh, nhưng… nhưng nó không cho tôi vào.”
Tôi sững sờ. “Không cho vào? Sao lại thế?” Tôi gõ cửa, gọi to: “Linh! Hùng! Mở cửa cho bố!” Một lúc sau, Hùng ra mở, mặt mày tái mét. Tôi dìu bà Hương vào nhà, lòng đầy nghi hoặc. Linh đang nằm trên giường, bé Nam ngủ bên cạnh. Nhìn thấy mẹ, Linh bật khóc: “Mẹ… sao mẹ lại lên đây?”
Bà Hương ôm lấy Linh, nước mắt lăn dài: “Mẹ nghe hàng xóm kể, con sinh mổ, suýt nguy hiểm. Sao con không nói với mẹ? Mẹ ở nhà lo đến không ngủ được!” Linh chỉ biết khóc, không nói được gì.
Tôi quay sang Hùng, giọng nghiêm nghị: “Chuyện gì đang xảy ra? Sao mẹ Linh lại ngồi khóc ngoài cổng?” Hùng cúi đầu, ấp úng: “Con… con không biết mẹ lên. Con bận quá, không để ý…”
Nhưng bà Hương cắt lời, giọng run run: “Không phải thế! Tôi đến từ chiều, gõ cửa mãi, nhưng thằng Hùng bảo Linh đang nghỉ, không muốn ai làm phiền. Tôi đợi ngoài cổng đến giờ, nghĩ Linh giận mẹ vì mẹ không lên sớm.” Tôi sững người. Hùng, một người chồng, lại để mẹ vợ ngồi ngoài cổng hàng giờ trong đêm lạnh?
Linh, dù yếu, cố ngồi dậy, giọng nghẹn: “Bố, mẹ, không phải lỗi anh Hùng. Con… con không muốn mẹ biết con khổ thế này.” Cô kể, giọng đứt quãng, rằng sau khi về nhà, cô gần như một mình xoay xở với bé Nam. Hùng bận công việc, mẹ chồng thì ở xa, không thể đến thường xuyên. Vết mổ của Linh đau nhức, có hôm cô không thể đứng dậy, nhưng vẫn cố chăm con, giặt giũ, nấu ăn. Cô không muốn nói với ai, sợ bố mẹ lo lắng, sợ Hùng nghĩ mình yếu đuối. Nhưng sự cô đơn, nỗi đau thể xác và tinh thần đã khiến Linh kiệt sức. Cô đã khóc rất nhiều, nhưng chỉ dám khóc một mình.
Tôi nghe mà lòng đau như cắt. Con gái tôi, người tôi luôn coi là mạnh mẽ, lại phải chịu đựng một mình như vậy. Bà Hương ôm Linh, khóc nức nở: “Con ngốc quá, sao không nói với mẹ? Mẹ thà bỏ hết mọi thứ ở quê, cũng phải lên chăm con!”
Trong lúc bà Hương ôm Linh, chiếc túi vải của bà rơi xuống sàn, một lá thư nhàu nhĩ trượt ra. Tôi nhặt lên, định đưa lại cho bà, nhưng bà Hương lắc đầu: “Ông đọc đi, để ông hiểu tại sao tôi phải lên đây.” Tôi mở lá thư, và những dòng chữ nguệch ngoạc của Linh khiến tôi chết lặng.
Lá thư được viết cách đây vài ngày, gửi cho bà Hương nhưng chưa gửi đi. Linh viết rằng cô cảm thấy mình không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, người mẹ. Cô sợ Hùng thất vọng, sợ mẹ chồng chê trách, và sợ nhất là làm bố mẹ buồn. Cô viết: “Mẹ ơi, con mệt lắm, nhưng con không dám nói. Con chỉ muốn mẹ biết, con yêu mẹ nhiều lắm. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con gái của mẹ.”
Tôi đưa lá thư cho Hùng. Anh đọc xong, mặt tái mét, nước mắt lăn dài. Hùng quỳ xuống trước Linh, giọng run rẩy: “Anh sai rồi, Linh. Anh không biết em khổ thế này. Anh chỉ nghĩ em mạnh mẽ, em sẽ tự lo được. Anh xin lỗi.” Hùng quay sang bà Hương: “Mẹ, con xin lỗi vì đã để mẹ phải ngồi ngoài cổng. Con không xứng làm chồng Linh.”
Bà Hương, dù đau lòng, vẫn nắm tay Hùng: “Thằng ngốc, mẹ không trách con. Nhưng từ giờ, con phải chăm sóc Linh cho tốt. Nó là con gái mẹ, là cả thế giới của mẹ.”
Đêm đó, cả nhà ngồi lại với nhau. Tôi, bà Hương, Linh và Hùng nói chuyện đến tận khuya. Hùng hứa sẽ sắp xếp công việc, dành thời gian cho vợ con. Bà Hương quyết định ở lại chăm Linh cho đến khi cô khỏe hẳn. Tôi cũng xin nghỉ thêm vài ngày để hỗ trợ con gái. Mẹ chồng của Linh, khi biết chuyện, lập tức từ quê lên, mang theo một giỏ đầy thức ăn và xin lỗi vì không thể có mặt sớm hơn.
Một tháng sau, Linh dần hồi phục. Vết mổ không còn đau, và nụ cười đã trở lại trên môi cô. Bé Nam bụ bẫm, hay cười, trở thành niềm vui của cả nhà. Bà Hương, dù vẫn lo cho mẹ già ở quê, quyết định sẽ lên thăm Linh thường xuyên hơn. Lá thư của Linh được bà cất cẩn thận trong túi vải, như một kỷ vật nhắc nhở rằng, dù có khó khăn thế nào, tình yêu gia đình luôn là chỗ dựa vững chắc.
Căn nhà nhỏ lại rộn ràng tiếng cười. Mỗi lần nhìn Linh bế bé Nam, tôi lại nhớ đến hình ảnh bà Hương khóc trước cổng. Đó là khoảnh khắc đau lòng, nhưng cũng là khoảnh khắc khiến cả gia đình nhận ra rằng, chỉ cần còn yêu thương, mọi tổn thương đều có thể được chữa lành.