Cơn mưa tháng Tám trút xuống Sài Gòn, nặng hạt và lạnh buốt. Trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô, Nam ngồi lặng lẽ bên khung ảnh cưới. Nụ cười rạng rỡ của Linh, vợ anh, như vẫn còn vương vấn đâu đây, nhưng giờ chỉ là một khoảng trống vô tận. Linh đã ra đi cách đây ba tháng, trong một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng. Chiếc xe tải mất lái, và chỉ trong tích tắc, cô đã rời xa anh mãi mãi.
Nam không khóc. Không phải vì anh mạnh mẽ, mà vì nước mắt đã cạn từ những ngày đầu. Anh chỉ ngồi đó, nhìn vào khung ảnh, cố gắng tìm lại hơi ấm của những ngày tháng cũ. Nhưng mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Linh nằm bất động trên đường, máu loang đỏ cả áo trắng, lại hiện lên, sắc nét như dao cứa.
Căn nhà giờ đây im ắng đến đáng sợ. Những món đồ của Linh vẫn còn nguyên: chiếc áo len cô hay mặc, đôi dép đi trong nhà, và cả cuốn sổ tay nhỏ nơi cô ghi lại những kế hoạch cho tương lai. Nam không dám động vào chúng, như thể chạm vào là sẽ phá vỡ chút ký ức cuối cùng.
Nam là một kiến trúc sư tài năng, nhưng kể từ khi Linh mất, anh gần như bỏ bê công việc. Những bản thiết kế dang dở chất đống trên bàn, và anh chỉ làm việc cầm chừng để đủ trang trải cuộc sống. Người ta bảo thời gian sẽ chữa lành, nhưng với Nam, mỗi ngày trôi qua chỉ như một vết dao mới.
Một buổi chiều, khi Nam đang cố gắng sắp xếp lại căn phòng, chuông cửa reo. Là Ngọc, em gái của Linh. Ngọc nhỏ hơn Linh năm tuổi, một cô gái hoạt bát, luôn mang năng lượng tích cực. Nhưng hôm nay, cô xuất hiện với đôi mắt đỏ hoe, gương mặt tiều tụy. Nam mở cửa, ngạc nhiên khi thấy cô ôm một chiếc hộp gỗ nhỏ.
“Anh Nam, em cần nói chuyện với anh,” Ngọc nói, giọng run run.
Họ ngồi đối diện nhau trong phòng khách. Ngọc đặt chiếc hộp lên bàn, ngập ngừng. “Đây là thứ chị Linh để lại. Em nghĩ anh nên biết.”
Nam nhìn chiếc hộp, tim bỗng đập mạnh. Linh chưa bao giờ nhắc đến một chiếc hộp như thế này. Anh mở nắp, bên trong là một xấp thư tay, một chiếc vòng cổ bằng bạc, và một tấm ảnh siêu âm. Nam cầm tấm ảnh lên, ngón tay khẽ run. Hình ảnh mờ nhạt, nhưng rõ ràng là một thai nhi. Anh chết lặng.
“Linh… Linh mang thai sao?” Giọng Nam vỡ vụn.
Ngọc gật đầu, nước mắt lăn dài. “Chị ấy phát hiện ra vài tuần trước khi mất. Chị định nói với anh vào sinh nhật anh, muốn làm anh bất ngờ. Nhưng rồi…”
Nam cảm thấy cả thế giới sụp đổ. Anh chưa bao giờ biết Linh mang trong mình một sinh linh. Đứa con của họ, một phần của Linh, đã ra đi cùng cô. Nỗi đau như một cơn sóng, nhấn chìm anh.
Những ngày sau đó, Nam sống như một cái xác không hồn. Anh đọc đi đọc lại những lá thư trong chiếc hộp. Linh viết chúng cho đứa con chưa chào đời, kể về những giấc mơ, những kế hoạch, và tình yêu vô bờ cô dành cho cả anh và đứa bé. Mỗi dòng chữ như một nhát dao, nhưng cũng là sợi dây kéo anh ra khỏi vực thẳm. Linh luôn muốn anh mạnh mẽ, và giờ đây, anh cảm thấy mình phải sống tiếp, vì cô và đứa con chưa kịp nhìn thấy thế giới.
Ngọc thường xuyên ghé qua, mang theo những câu chuyện về Linh. Cô kể rằng Linh đã lên kế hoạch cho một chuyến đi Đà Lạt, nơi họ từng hẹn hò lần đầu. Linh muốn cả gia đình nhỏ của họ sẽ cùng nhau ngắm hoa dã quỳ. Nam nghe mà lòng quặn thắt. Anh quyết định thực hiện chuyến đi đó, như một cách để tiễn biệt Linh.
Chuyến đi Đà Lạt không dễ dàng. Những con đường uốn lượn, những cánh đồng hoa vàng rực rỡ, tất cả đều gợi nhớ về Linh. Nam đứng lặng giữa cánh đồng, tay nắm chặt chiếc vòng bạc trong hộp. Anh đeo nó lên cổ, cảm nhận hơi ấm của Linh như vẫn còn đâu đây.
Một tối, khi Nam và Ngọc đang ngồi bên nhau trong một quán cà phê nhỏ ở Đà Lạt, Ngọc bỗng nắm chặt tay anh. “Anh Nam, có một chuyện em chưa nói. Chuyện này… có thể sẽ thay đổi mọi thứ.”
Nam nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc. Ngọc hít một hơi sâu, rồi nói: “Đứa bé… không phải con của anh.”
Thời gian như ngừng trôi. Nam cảm thấy máu trong người đông cứng. “Em nói gì?”
Ngọc cúi đầu, giọng nghẹn ngào. “Chị Linh đã từng kể với em, cách đây vài tháng, chị ấy phát hiện anh không thể có con. Chị ấy sợ nói ra sẽ làm anh tổn thương. Chị ấy yêu anh quá nhiều, nên đã chọn cách giữ bí mật. Đứa bé… là nhờ thụ tinh nhân tạo. Chị ấy muốn cả hai có một gia đình, dù bằng bất cứ giá nào.”
Nam ngồi im, không nói được lời nào. Anh nhớ lại những lần Linh dịu dàng an ủi anh mỗi khi anh stress vì công việc, những lần cô nắm tay anh và nói rằng họ sẽ vượt qua mọi thứ cùng nhau. Hóa ra, cô đã âm thầm chịu đựng một bí mật lớn đến vậy, chỉ để bảo vệ anh.
Nhưng rồi, một cảm giác khác trỗi dậy trong Nam. Anh không cảm thấy tức giận hay bị phản bội. Thay vào đó, anh thấy lòng mình ngập tràn tình yêu và sự biết ơn. Linh đã hy sinh tất cả, chỉ để mang lại hạnh phúc cho anh, dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nam trở về Sài Gòn với một trái tim khác. Anh bắt đầu quay lại công việc, thiết kế một ngôi nhà nhỏ với khu vườn đầy hoa, đúng như giấc mơ Linh từng viết trong sổ tay. Anh cũng bắt đầu tham gia các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi, như một cách để tiếp nối tình yêu mà Linh dành cho đứa con chưa chào đời.
Ngọc trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của Nam. Cô không chỉ là em gái của Linh, mà còn là người nhắc anh nhớ rằng Linh luôn muốn anh sống tốt. Một ngày, khi đứng trước mộ Linh, Nam thì thầm: “Anh sẽ sống tiếp, vì em, vì con, và vì chính anh. Cảm ơn em, vì đã yêu anh nhiều đến thế.”
Cơn gió nhẹ lùa qua, mang theo hương hoa dã quỳ thoảng đâu đây. Nam mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong tim.