Tôi tên là Thảo. Năm hai mươi lăm tuổi, tôi kết hôn với Khánh – người đàn ông tôi từng tin là bờ vai vững chắc. Nhưng cuộc hôn nhân ấy nhanh chóng biến thành địa ngục, chỉ vì một lý do duy nhất: tôi mãi không có con.
Những ngày tháng tủi nhục
Sau một năm, rồi hai năm, bụng tôi vẫn phẳng lặng. Mẹ chồng – bà Dung – bắt đầu lộ rõ sự khó chịu. Ban đầu, bà nói bóng gió:
— Phụ nữ mà không biết đẻ thì chẳng khác gì cây khô.
Sau đó, bà mắng thẳng mặt:
— Nhà này cần cháu đích tôn, không cần thứ con dâu vô dụng như cô!
Tôi lặng lẽ đi khám, kết quả cho thấy sức khỏe sinh sản của tôi hoàn toàn bình thường. Nhưng Khánh nhất định không chịu đi cùng, thậm chí còn mắng:
— Nếu cô không có con được thì ký đơn đi, đừng giữ tôi lại.
Ngày tôi rời khỏi ngôi nhà đó, trời mưa tầm tã. Tôi lê bước trong nước mắt, ôm theo trái tim tan nát.
Cuộc đời mới và món quà bất ngờ
Sau ly hôn, tôi chuyển vào Nam làm việc. Ở đó, tôi gặp Minh – một bác sĩ hiền lành, kiên nhẫn và luôn lắng nghe. Khi biết chuyện cũ, anh chỉ nắm lấy tay tôi, nói:
— Không có con cũng chẳng sao, em mới là người anh muốn đồng hành cả đời.
Lời nói ấy như ngọn lửa sưởi ấm trái tim tôi. Chúng tôi kết hôn đơn giản, không ồn ào. Rồi điều kỳ diệu đến: tôi mang thai. Không chỉ một, mà là song thai.
Ngày tôi ôm hai con trai kháu khỉnh vào lòng, tôi bật khóc. Tôi không vô dụng. Tôi chỉ trao sự sống cho đúng người mà thôi.
Cuộc gặp định mệnh
Năm năm sau, một cuộc điện thoại bất ngờ tìm đến. Người gọi là họ hàng cũ, báo rằng bà Dung – mẹ chồng cũ của tôi – đang hấp hối.
Tôi lặng người. Những ký ức cay đắng ùa về, nhưng trong sâu thẳm, tôi không thể phủi sạch mọi gắn kết. Dẫu sao, bà cũng từng là người tôi gọi bằng “mẹ”.
Tôi quyết định đưa hai con trai – chính là cặp cháu đích tôn mà bà từng ao ước – về thăm.
Khoảnh khắc trên giường bệnh
Bệnh viện tĩnh lặng. Bà Dung nằm đó, gương mặt hốc hác, đôi mắt nhắm nghiền. Khi nghe tiếng bước chân, bà mở mắt, ánh nhìn mờ đục.
Tôi nhẹ giọng:
— Con chào mẹ.
Bà run rẩy, khó nhọc thốt ra:
— Là… Thảo?
Tôi gật đầu. Rồi tôi kéo hai đứa bé lại gần. Chúng ngoan ngoãn chào:
— Chúng con chào bà ngoại!
Ánh mắt bà sáng bừng, rơi nước mắt. Bà run run nắm tay tôi:
— Đây… là…?
— Là cháu ngoại của mẹ. — Tôi đáp, giọng bình thản nhưng trong tim cuồn cuộn sóng. — Mẹ từng bảo tôi không biết đẻ, nhưng trời thương, tôi lại có hai.
Bà bật khóc, bàn tay run rẩy chạm lên má hai đứa trẻ:
— Con ơi… mẹ sai rồi… mẹ đã sai…
Sự thật đau lòng
Lúc ấy, Khánh bước vào. Nhìn thấy tôi cùng hai đứa bé, anh sững người. Anh gào lên:
— Sao… sao em lại có con?
Tôi nhìn thẳng vào anh, từng chữ như mũi dao:
— Vì em không hề vô sinh. Người có vấn đề… chính là anh.
Anh ta chết lặng. Tôi biết, lời nói ấy như lưỡi dao xoáy vào lòng tự trọng của Khánh. Nhưng đó là sự thật mà tôi đã giấu đi năm xưa, để giữ lại chút thể diện cho anh và gia đình anh.
Giờ phút này, tôi không cần che giấu nữa.
Kết cục
Bà Dung nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào xin lỗi trong hơi thở đứt quãng. Giọt nước mắt muộn màng lăn dài, rồi bà nhắm mắt ra đi.
Khánh quỳ sụp xuống, ôm mặt khóc nấc. Nhưng tôi không còn là người con dâu bị dày vò năm nào nữa. Tôi đứng dậy, dắt hai con ra về, để lại sau lưng tất cả quá khứ.
Ngoài hành lang, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu xuống. Tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của các con nắm lấy tay mình.
Tôi hiểu rằng, sự trả thù ngọt ngào nhất không phải là hằn học, mà là sống hạnh phúc hơn bất cứ ai từng coi thường mình.