×
×

Chị đề nghị một giao kèo: tôi làm “ng//ư/:ời tì///n:h” của chị, đổi lại, chị lo cho tôi cuộc sống sung túc

Tôi tên là Nam, 24 tuổi, lớn lên ở một vùng quê nghèo khó, nơi mà đất đai cằn cỗi và cơ hội thì hiếm hoi như mưa giữa mùa khô. Nhà tôi nghèo, nghèo đến mức bữa cơm chỉ có muối ớt và rau luộc. Chán cảnh túng thiếu, tôi quyết định bỏ quê lên phố, mang theo giấc mơ đổi đời và một vali quần áo cũ.

Thành phố sáng lấp lánh, nhưng cũng lạnh lùng. Tôi lăn lộn đủ nghề, từ chạy bàn đến phụ hồ, nhưng tiền kiếm được chẳng đủ trả tiền trọ. Rồi một ngày, tôi gặp chị Lan, một người phụ nữ 38 tuổi, giàu có, quyến rũ, đang ở độ “hồi xuân”. Chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm, như thể đã chọn tôi từ lâu. Chị đề nghị một giao kèo: tôi làm “người tình” của chị, đổi lại, chị lo cho tôi cuộc sống sung túc. Tôi đồng ý, không phải vì ham mê, mà vì đói nghèo đã gặm nhấm lòng tự trọng của tôi từ lâu.

Đêm nào cũng vậy, chị Lan như một cơn bão. Từ 11 giờ khuya đến 3, 4 giờ sáng, chị đòi hỏi tôi với sức mạnh không tưởng. Tôi, một thằng trai trẻ, đôi khi cũng kiệt sức, nhưng chị thì không bao giờ mệt. Chị thích những cuộc vui bất tận, và tôi, như một con rối, chỉ biết làm theo để giữ lấy căn hộ sang trọng, những bộ quần áo đắt tiền, và những bữa ăn tôi chưa từng mơ tới.

Chị Lan không chỉ giàu, mà còn bí ẩn. Căn penthouse của chị đầy những bức tranh kỳ lạ, những món đồ cổ không rõ nguồn gốc. Có lần, tôi hỏi đùa về chúng, chị chỉ cười, ánh mắt lấp lửng. Tôi không dám đào sâu, vì tôi biết vị trí của mình: một kẻ được bao nuôi, không hơn.

Rồi một đêm, sau một “trận chiến” kéo dài đến gần sáng, chị nằm bên tôi, thở hổn hển, rồi bất ngờ quay sang, giọng trầm hẳn: “Nam, em có muốn biết tại sao chị chọn em không?” Tôi ngẩn người, tưởng chị đùa, nhưng ánh mắt chị lạnh như đá. Tôi gật đầu, tò mò.

Chị ngồi dậy, kéo tấm chăn che người, rồi bắt đầu kể. “Em giống anh ấy, Nam. Tình đầu của chị, cách đây gần 20 năm. Cậu ấy cũng như em, từ quê lên phố, trẻ trung, đầy khát vọng, nhưng nghèo khó. Chị yêu cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu nổi áp lực của thành phố, và cả những kỳ vọng của chị.” Chị dừng lại, lấy từ ngăn kéo một tấm ảnh cũ, đưa cho tôi. Trong ảnh, một chàng trai có gương mặt hao hao giống tôi, đứng cạnh chị Lan trẻ trung hơn, nụ cười rạng rỡ. “Cậu ấy rời đi, và chị không bao giờ tìm lại được.”

Tôi sững sờ. Những mảnh ghép dần hợp lại: ánh mắt chị nhìn tôi từ ngày đầu, những lần chị vô tình gọi tôi bằng một cái tên lạ, những món đồ cổ mà chị giữ như báu vật – có lẽ là kỷ vật của người ấy. Chị tiếp tục: “Chị chọn em vì em giống cậu ấy, Nam. Chị muốn giữ em bên chị, không chỉ vì tiền, mà vì chị nghĩ em có thể lấp đầy khoảng trống ấy. Chị muốn em ở lại, không chỉ là người tình, mà là người chị có thể yêu lần nữa.”

Tim tôi đập thình thịch. Chị không chỉ muốn tôi vì nhục dục, mà còn vì một ký ức xa xôi. Nhưng lời thú nhận ấy khiến tôi hoang mang. Tôi hỏi, giọng run: “Nếu em từ chối thì sao?” Chị nhìn tôi, ánh mắt vừa buồn vừa chân thành: “Em có thể đi, Nam. Nhưng chị hy vọng em ở lại, không phải vì tiền, mà vì chị đã đặt cả trái tim vào em. Chị không muốn mất thêm một người giống anh ấy nữa.” Chị chỉ vào tấm ảnh, giọng nhỏ lại: “Cậu ấy rời đi vì chị quá ích kỷ. Giờ chị học được cách buông tay, nhưng chị mong em sẽ chọn ở lại.”

Tôi nhìn tấm ảnh, thấy khuôn mặt giống mình, và cảm giác như đang đứng trước một ngã rẽ. Ở lại, tôi có thể trở thành một phần của câu chuyện tình dang dở của chị, nhưng sẽ mãi là cái bóng của người khác. Rời đi, tôi sẽ giữ được chính mình, nhưng có lẽ sẽ đánh mất cơ hội hiểu chị Lan – người phụ nữ đã mở lòng với tôi theo cách tôi không ngờ tới. Tôi nắm chặt tấm ảnh, lòng nặng trĩu, không biết mình sẽ chọn gì.

 

 

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News