×
×

Chúng tôi, những đứa trẻ trong gia đình, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm cây xoài trĩu quả mà không bao giờ dám lại gần.

Trong khu vườn cũ kỹ phía sau ngôi nhà mái ngói đã bạc màu, có một cái cây đứng sừng sững, tạo thành bóng râm mát rượi giữa cái nắng hè oi ả. Đó là cây xoài già, thân to đến mức một người lớn ôm không xuể, cành lá sum suê, mọc trùm lên cả khu vườn như một mái che kín đáo. Mùa hè, cây xoài ra hoa, tỏa hương dìu dịu khắp sân, một hương thơm thanh thoát nhưng cũng đầy mê hoặc. Thế nhưng, bất chấp sự hấp dẫn của nó, ông nội tôi chưa bao giờ cho phép ai lại gần.

Chúng tôi, những đứa trẻ trong gia đình, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm cây xoài trĩu quả mà không bao giờ dám lại gần. Mỗi khi chúng tôi chạy ra chơi gần đó, ông luôn cau mày, miệng lẩm bẩm rồi lớn tiếng quát:


– Ra chỗ khác! Đừng bén mảng đến đó!


Chúng tôi không hiểu, chỉ thấy sự nghiêm khắc trong mắt ông, không ai dám chất vấn, dù trong lòng luôn tò mò về lý do tại sao ông lại kiên quyết như vậy.

Rồi một ngày, ông mất. Căn nhà vắng lặng, không còn tiếng quát mắng, không còn những ánh mắt nghiêm nghị. Nhưng có một điều kỳ lạ là ngay cả khi ông đã đi xa, cây xoài vẫn đứng đó, tỏa bóng mát. Và dường như, sau cái chết của ông, mọi người trong nhà đã quên đi lời nhắc nhở trước kia, chậm rãi dọn dẹp lại khu vườn.

Ngày đầu tiên sau khi tang lễ kết thúc, mẹ tôi quyết định dọn dẹp vườn để chuẩn bị trồng lại hoa cỏ mới. Khi bà kéo chiếc xẻng xuống đất để đào xới đất quanh gốc cây, một tiếng động lạ vang lên từ dưới mặt đất, khiến bà khựng lại. Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, rồi giọng bà nghẹn lại:


– Con… con có nghe thấy không?

Tôi tiến lại gần và cũng cảm nhận được một sự khác thường. Mặt đất dưới gốc cây không bình thường, như thể có một thứ gì đó bị chôn giấu. Cả gia đình tôi đều tò mò, và chúng tôi quyết định đào thử. Thật bất ngờ, khi xẻng chạm vào một lớp đất cứng, một chiếc hòm nhỏ bằng gỗ xuất hiện.

Tim tôi đập mạnh khi mẹ tôi mở nắp hòm. Bên trong là những tấm ảnh cũ và một cuốn nhật ký cũ kỹ, vỏ bìa đã mòn. Mẹ tôi giở cuốn nhật ký ra và bắt đầu đọc:


– “Ngày 15 tháng 6, 1967: Chúng tôi đã làm xong. Nhưng đó không phải là một cây xoài bình thường. Cây này có thể giữ linh hồn của những người đã khuất, và chỉ những ai thực sự xứng đáng mới có thể chạm vào nó.”

Mẹ tôi ngừng đọc và nhìn tôi, ánh mắt đầy sợ hãi. Tôi tiếp tục lật các trang và phát hiện ra những dòng chữ viết về một người đàn ông tên Minh – một người đàn ông đã chết trong một vụ tai nạn cách đây gần 40 năm. Trong nhật ký, Minh nói rằng ông đã trồng cây xoài này để giữ linh hồn của một người bạn thân đã qua đời, và ông không muốn ai chạm vào nó vì sợ rằng linh hồn sẽ thoát ra ngoài.

Tôi lập tức nghĩ đến những lần ông nội quát chúng tôi không được lại gần cây. Thì ra, ông đã biết về bí mật này và đã làm mọi cách để bảo vệ chúng tôi khỏi cái cây. Cây xoài này không chỉ là một cây trái bình thường, mà nó là nơi giam giữ linh hồn của những người đã khuất, và ông nội sợ rằng nếu ai đó lại gần, linh hồn đó sẽ thoát ra và ảnh hưởng đến những người còn sống.

Khi câu chuyện về Minh và cây xoài được hé lộ, mọi người trong gia đình bắt đầu hiểu ra lý do tại sao ông nội lại kiên quyết giữ khoảng cách với cái cây. Ông đã bảo vệ gia đình, bảo vệ chúng tôi khỏi điều không ai có thể hiểu được, từ một quá khứ đen tối mà ông luôn muốn giấu kín.

Sau khi biết được sự thật, gia đình tôi quyết định giữ im lặng về bí mật đó và không bao giờ lại gần cây xoài nữa. Cây xoài vẫn đứng đó, nhưng giờ đây nó không còn là mối đe dọa nữa. Mẹ tôi quyết định trồng lại những cây hoa xung quanh, để khu vườn không còn là nơi u ám. Tuy nhiên, mỗi khi tôi đi ngang qua cây xoài, tôi vẫn cảm nhận được một điều gì đó kỳ lạ – như thể cây vẫn đang giữ một bí mật mà chỉ những ai thực sự xứng đáng mới có thể hiểu được.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News