×
×

Hai nhà chúng tôi tuy không thân thiết lắm, nhưng cũng chưa từng có mâu thuẫn

Con Dâu và Bí Mật Dòng Trạng Thái

Mặt trời đỏ rực lặn dần sau dãy núi, nhuộm vàng cả vùng biển Phú Quốc. Cả gia đình tôi – từ ông bà, bố mẹ đến lũ trẻ – đang tận hưởng kỳ nghỉ do Linh, con dâu tôi, tài trợ. Linh luôn hào phóng, chu đáo, và lần này, cô ấy khăng khăng đưa cả nhà đi du lịch để “thắt chặt tình thân”. Ai nấy đều vui vẻ, chỉ trừ tôi. Một cảm giác bất an mơ hồ bám lấy tôi từ đêm qua, khi tôi vô tình đọc được dòng trạng thái của bà thông gia trên mạng xã hội: “Cuối cùng cũng trả được món nợ ân tình năm xưa.”

Chuyện bắt đầu từ ba tháng trước, khi Linh đề xuất ý tưởng chuyến đi. “Mẹ, cả nhà mình lâu rồi chưa đi chơi chung. Con muốn tổ chức một chuyến đi Phú Quốc, mẹ thấy thế nào?” Linh hỏi tôi trong bữa cơm gia đình, ánh mắt sáng rực, nụ cười rạng rỡ. Chồng tôi, ông Nam, gật gù tán thành. Các cháu thì reo hò phấn khích. Tôi mỉm cười đồng ý, nhưng trong lòng thoáng chút tò mò. Linh vốn là cô gái kín đáo, ít nói về bản thân, dù cô ấy luôn chu toàn mọi việc. Nhà thông gia cũng không khá giả gì, vậy mà Linh lại sẵn sàng chi tiền cho cả đại gia đình đi nghỉ dưỡng ở resort năm sao. Tôi tự nhủ, có lẽ công việc kinh doanh thời trang của Linh đang thuận buồm xuôi gió.

Chuyến đi diễn ra suôn sẻ. Resort sang trọng, phòng ốc hướng biển, đồ ăn ngon đến mức mẹ chồng như tôi cũng phải tấm tắc khen. Linh chăm chút từng chi tiết, từ lịch trình tham quan đến việc chụp ảnh gia đình. Nhưng đêm đầu tiên, khi cả nhà đã say giấc, tôi lại trằn trọc. Điện thoại trên tay, tôi lướt mạng xã hội và bắt gặp dòng trạng thái của bà thông gia – mẹ Linh. Chỉ một câu ngắn ngủi, không tag ai, không giải thích gì thêm: “Cuối cùng cũng trả được món nợ ân tình năm xưa.” Tôi đọc đi đọc lại, tim đập nhanh hơn. Món nợ ân tình? Với ai? Và tại sao lại là bây giờ?

Tôi không phải người hay suy diễn, nhưng dòng chữ ấy cứ như lưỡi dao găm vào tâm trí. Bà thông gia, bà Hương, là người thẳng thắn nhưng kín kẽ. Chồng bà mất sớm, bà một mình nuôi Linh khôn lớn. Hai nhà chúng tôi tuy không thân thiết lắm, nhưng cũng chưa từng có mâu thuẫn. Vậy “món nợ” kia là gì? Và tại sao nó khiến tôi cảm thấy như có một bí mật đang được che giấu?

Sáng hôm sau, trong bữa sáng buffet, tôi quan sát Linh kỹ hơn. Cô ấy vẫn tươi cười, gắp thức ăn cho các cháu, trò chuyện rôm rả với chồng tôi. Nhưng tôi để ý, mỗi khi tôi nhìn lâu một chút, Linh khẽ tránh ánh mắt. Tôi quyết định hỏi thẳng bà thông gia. Lợi dụng lúc cả nhà đi tắm biển, tôi gọi điện cho bà Hương.

“Alo, chị Hương à? Chị khỏe không? Cả nhà đang đi Phú Quốc đây, nhờ Linh chu toàn hết.” Tôi vào đề nhẹ nhàng.

Bà Hương cười khẽ qua điện thoại: “Ừ, tốt quá. Linh nó chu đáo từ nhỏ mà. Chị cũng mừng vì nó biết báo hiếu.”

Tôi ngập ngừng, rồi quyết định hỏi: “À, đêm qua tôi thấy chị đăng trạng thái gì đó… về món nợ ân tình. Có chuyện gì vui à?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây. Rồi bà Hương đáp, giọng điềm tĩnh nhưng có chút khác lạ: “Ồ, chuyện cũ thôi, chị nói vu vơ vậy. Không có gì quan trọng đâu.”

Câu trả lời càng làm tôi nghi ngờ. Chuyện cũ? Với ai? Tôi muốn hỏi thêm, nhưng bà Hương nhanh chóng chuyển chủ đề, rồi viện cớ bận để cúp máy. Cảm giác bất an trong tôi càng dâng cao.

Buổi chiều, cả nhà đi tham quan làng chài. Trong lúc mọi người mải mê chụp ảnh, tôi lén kiểm tra điện thoại của Linh, mà cô ấy vô tình để quên trên xe. Tôi biết hành động này không đúng, nhưng trực giác mách bảo tôi phải tìm hiểu. Tôi mở ứng dụng tin nhắn, và trái tim như ngừng đập khi thấy một đoạn hội thoại giữa Linh và một số lạ:

Số lạ: “Cô làm tốt lắm. Chuyến đi này sẽ khiến họ không nghi ngờ gì. Tiền sẽ được chuyển ngay khi xong việc.”

Linh: “Cảm ơn. Tôi chỉ muốn mọi chuyện êm đẹp.”

Tin nhắn cuối cùng được gửi ngay sáng nay. Tôi run rẩy đặt điện thoại xuống, đầu óc quay cuồng. Linh đang làm gì? “Họ” là ai? Là gia đình tôi? Và “xong việc” là gì?

Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng suốt buổi tối, tôi không thể rời mắt khỏi Linh. Cô ấy vẫn cư xử như không có gì, nhưng tôi nhận ra một chi tiết kỳ lạ: Linh liên tục kiểm tra đồng hồ, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Đêm thứ hai, tôi quyết định không ngủ. Tôi ngồi ở ban công, nhìn ra biển, cố gắng ghép các mảnh ghép lại với nhau. Dòng trạng thái của bà Hương, tin nhắn bí ẩn, sự hào phóng bất thường của Linh… Tất cả đều chỉ về một bí mật. Khoảng nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy Linh lặng lẽ rời phòng, cầm theo một chiếc túi nhỏ. Tôi quyết định đi theo.

Linh đi ra bãi biển, nơi ánh trăng mờ ảo chiếu lên cát trắng. Cô dừng lại gần một chiếc thuyền nhỏ, và một người đàn ông xuất hiện từ bóng tối. Tôi nấp sau một tảng đá, tim đập thình thịch. Họ nói chuyện gì đó, giọng quá nhỏ để tôi nghe rõ. Rồi Linh đưa chiếc túi cho người đàn ông, và ông ta trao lại một phong bì dày. Họ bắt tay, rồi nhanh chóng tách ra.

Tôi không dám đối chất ngay. Thay vào đó, tôi quay về phòng, chờ đến sáng. Khi cả nhà tụ họp ăn sáng, tôi kéo Linh ra một góc riêng. “Linh, mẹ cần con nói thật. Chuyện gì đang xảy ra? Món nợ ân tình của mẹ con là gì? Và người đàn ông đêm qua là ai?”

Linh tái mặt, nhưng rồi cô thở dài, ánh mắt đầy mệt mỏi. “Mẹ… con không muốn cả nhà lo lắng. Nhưng mẹ đã thấy rồi, con sẽ kể hết.”

Hóa ra, câu chuyện bắt nguồn từ hơn hai mươi năm trước. Mẹ Linh, bà Hương, từng là nhân viên kế toán cho một công ty lớn. Trong một lần sai sót nghiêm trọng, bà bị đe dọa mất việc và có nguy cơ ngồi tù. Người cứu bà lúc đó là ông Tuấn – bố tôi, chồng tôi. Ông không chỉ giúp bà sửa sai mà còn đứng ra bảo lãnh, giữ kín chuyện này để bà không mất danh dự. Bà Hương luôn mang ơn, nhưng ông Tuấn chưa từng nhắc lại.

Linh biết chuyện này từ mẹ cách đây vài năm, khi công việc kinh doanh của cô bắt đầu phát đạt. Cô quyết định “trả nợ” cho gia đình tôi, nhưng không muốn chúng tôi biết. Chuyến đi này là một phần trong kế hoạch của cô: vừa để gia đình gắn kết, vừa để âm thầm trả lại số tiền mà bà Hương từng vay ông Tuấn năm xưa. Người đàn ông đêm qua là luật sư của Linh, giúp cô chuyển tiền vào một quỹ tiết kiệm bí mật mà cô lập cho các cháu tôi – con của anh chị.

Nhưng điều bất ngờ nhất là: số tiền ấy không chỉ là tiền trả nợ. Linh đã âm thầm mua lại căn nhà cũ của gia đình tôi – nơi chúng tôi từng sống nhưng phải bán đi vì khó khăn tài chính nhiều năm trước. Cô muốn tặng lại căn nhà ấy cho bố mẹ tôi, như một món quà tri ân.

Tôi lặng người, vừa xúc động vừa xấu hổ vì đã nghi ngờ con dâu. Linh nắm tay tôi, mỉm cười: “Con chỉ muốn làm điều đúng đắn, mẹ ạ. Con mong mẹ đừng nói với bố, vì con muốn tự mình trao món quà này.”

Đêm cuối cùng ở Phú Quốc, tôi ngủ ngon giấc lần đầu tiên. Dòng trạng thái của bà Hương không còn là bí ẩn đáng sợ, mà trở thành một lời nhắc nhở về lòng biết ơn và tình thân. Tôi nhìn Linh, cô con dâu mà tôi từng nghi ngờ, và thầm cảm ơn vì gia đình tôi đã may mắn có cô.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News