×
×

Hàng xóm xì xào: “Tội nghiệp ông Tư, con cái bất hiếu quá!”

Ở một ngôi làng nhỏ ven đô, ông Tư già nua, lưng còng, mắt mờ, sống lủi thủi trong căn nhà cũ kỹ cùng con trai út tên Minh và gia đình. Minh, 40 tuổi, làm nghề buôn bán nhỏ, nhưng cuộc sống chật vật khiến anh ta ngày càng cáu kỉnh. Ông Tư từng là nông dân chân chất, nay già yếu, chỉ biết ngồi góc nhà, kể chuyện xưa, khiến Minh thấy phiền phức. “Bố già rồi, ở đây tốn cơm tốn gạo, ra ngoài mà sống đi!” – Minh quát tháo, đuổi cha ra khỏi nhà một buổi chiều mưa tầm tã.

Ông Tư lặng lẽ xách chiếc túi cũ, chứa vài bộ quần áo và chút tiền lẻ, lang thang ra đường. Ông không khóc, chỉ buồn bã nhìn lại ngôi nhà thân yêu, nơi ông đã đổ mồ hôi xây dựng từ thời trẻ. Hàng xóm xì xào: “Tội nghiệp ông Tư, con cái bất hiếu quá!” Nhưng Minh mặc kệ, anh ta nghĩ cha già chỉ là gánh nặng, không có gì giá trị. Vợ Minh còn xúi: “Anh đuổi ông đi là đúng, giờ nhà mình rộng rãi hơn, bán đất kiếm tiền.”

Ông Tư lang thang vài ngày, rồi được một người quen đưa vào viện dưỡng lão ở ngoại ô. Ở đó, ông sống cô đơn, ngày ngày ngồi bên cửa sổ, nhìn trời mây, nhớ về quá khứ. Ông không oán trách con, chỉ tự hỏi lòng người sao thay đổi nhanh thế. Minh thì vui vẻ, anh ta quyết định sửa sang nhà cửa, đào móng để xây thêm tầng. “Giờ không có ông già lụ khụ, mình làm ăn lớn!” – Minh nghĩ thầm.

Một tháng trôi qua. Sáng hôm ấy, khi công nhân đào sâu dưới nền nhà cũ, họ bất ngờ chạm vào một hầm bí mật. Minh chạy ra xem, mắt trợn tròn: Bên trong là vô số hòm gỗ chứa vàng miếng, bạc nén, cổ vật quý hiếm, ước tính giá trị lên đến 125 tỷ đồng! Minh ngã ngửa, tay run rẩy sờ vào những thỏi vàng lấp lánh. “Trời ơi, bố… bố giấu kho báu này sao?” Anh ta nhớ lại những lần ông Tư lén lút đào bới sau vườn, cứ nghĩ ông lẩm cẩm, hóa ra là chôn giấu gia tài khổng lồ. Hàng xóm đồn thổi, Minh trở thành tâm điểm, nhưng lòng anh ta giờ đầy hối hận. “Mình đuổi bố đi, giờ bố ở đâu? Phải tìm bố về chia sẻ!”

Minh vội vã thuê thám tử, chạy đôn chạy đáo tìm ông Tư. Cuối cùng, anh ta đến viện dưỡng lão, quỳ trước mặt cha: “Bố ơi, con sai rồi! Con tìm thấy kho báu dưới nhà, 125 tỷ, tất cả là của bố! Con xin lỗi, về nhà với con đi!” Ông Tư nhìn con, mắt long lanh, nhưng không cười. Ông chậm rãi kể: “Con ơi, kho báu đó không phải của bố. Đó là di sản tổ tiên, bố chỉ là người giữ gìn. Bố biết con tham lam, nên đã thử lòng. Bố chôn nó để xem con có hối hận không.”

Minh mừng rỡ, nghĩ cha tha thứ. Nhưng rồi twist bất ngờ ập đến: Ông Tư lấy từ túi ra một tờ giấy cũ kỹ – di chúc pháp lý. “Kho báu đó bố đã lập di chúc để lại cho… làng quê này, xây trường học, bệnh viện cho trẻ em nghèo. Con đuổi bố đi, bố đã ký hết. Giờ con đào lên, nhưng pháp lý thuộc về quỹ từ thiện. Con chỉ được 1 phần nhỏ, đủ sống thôi. Bố không giàu, nhưng bố dạy con bài học: Tiền bạc không mua được tình thân.” Minh chết lặng, ngã quỵ. Hóa ra ông Tư đã dự đoán hết, dùng kho báu làm “bẫy” để dạy con trai bài học đắt giá. Từ ngày ấy, Minh thay đổi, chăm sóc cha tận tình, nhưng lòng vẫn day dứt vì suýt mất tất cả chỉ vì lòng tham.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News