×
×

Nhưng chỉ hai tuần sau, tôi nghe tin anh đường hoàng tổ chức lễ đính hôn với… cô trợ lý đã đi cùng anh nhiều tháng nay.

Tôi và anh cưới nhau bảy năm. Từng nghĩ mình đã chọn đúng người đàn ông để gửi cả tuổi trẻ. Anh dịu dàng, biết nói lời ngọt ngào, nhưng chỉ đến khi sóng gió xảy ra, tôi mới thấy rõ bản chất thật.

Một buổi tối, anh về nhà, mặt mày tái nhợt, giọng run rẩy:
– Anh… anh bị ung thư rồi. Chắc không sống được bao lâu. Em ký đơn ly hôn đi, anh không muốn em khổ.

Tôi chết lặng. Nước mắt tuôn không kìm nổi. Tôi hỏi giấy khám bệnh, anh lảng tránh:
– Em tin anh đi, anh không lừa đâu. Anh muốn giải thoát cho em.

Trong lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn, anh đưa sẵn đơn ly hôn. Vì thương, vì nghĩ anh không sống nổi, tôi run run ký. Nhưng chỉ hai tuần sau, tôi nghe tin anh đường hoàng tổ chức lễ đính hôn với… cô trợ lý – tiểu tam đã đi cùng anh nhiều tháng nay. “Ung thư” hóa ra chỉ là kịch bản rẻ tiền để anh rũ bỏ vợ, con đường thẳng đến tình nhân.

Tôi tưởng mình ngã quỵ, nhưng số phận lại an bài theo cách khác.

Ngày ra tòa, cả hai bên gia đình có mặt. Chồng tôi tươi tỉnh như chưa từng “bệnh”, nắm tay tình nhân đầy tự tin. Anh ta nghĩ chỉ việc chia tay xong là sạch sẽ.

Nhưng đúng lúc phiên xử sắp bắt đầu, một luật sư tiến vào, đặt tập hồ sơ lên bàn, dõng dạc:
– Tôi là người được ủy quyền công bố di chúc của ông Nguyễn Văn Bình – thân phụ của nguyên đơn.

Không gian lặng đi. Tôi cũng bất ngờ. Bố tôi mất cách đây vài tháng, để lại tài sản. Nhưng chưa một lần ông nói rõ.

Luật sư mở phong bì niêm phong, giọng rành rọt:
– Theo di chúc, toàn bộ tài sản của ông Bình, bao gồm bất động sản, cổ phần công ty, tổng trị giá 200 tỷ đồng, sẽ được chuyển giao cho con gái duy nhất là Nguyễn Thu Hà… với điều kiện con gái phải ly hôn người chồng hiện tại, kẻ mà ông gọi là “không xứng đáng, chỉ biết lợi dụng”.

Cả hội trường ồ lên. Chồng tôi tái mặt, môi run cầm cập. Tiểu tam đang nắm tay anh ta, vội buông ra, ánh mắt kinh hãi.

Anh ta lắp bắp:
– 200… 200 tỷ? Sao… sao tôi không biết?

Luật sư liếc qua:
– Ông Bình rất rõ anh là loại người thế nào. Vì vậy, ông giữ kín đến phút chót.

Mẹ chồng tôi mặt trắng bệch. Từ đầu, bà còn vênh váo: “Ly hôn đi, để con trai tôi có hạnh phúc thật sự.” Giờ thì ngồi như hóa đá.

Tôi đứng dậy, mỉm cười nhạt:
– Thật ra, tôi đã biết anh giả vờ ung thư. Nhưng tôi im lặng, vì muốn xem anh diễn đến đâu. Cảm ơn anh đã giúp tôi đủ lý do để cắt đứt.

Nói rồi, tôi ký vào tờ giấy ly hôn, bàn tay không còn run nữa.

– Chúng ta xong rồi. Anh có thể cưới “tình yêu thật sự” của anh. Nhưng nhớ, đừng ngẩng mặt tìm đến tôi thêm lần nào.

Chồng tôi ngồi sụp xuống ghế, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối, miệng ú ớ không thành lời. 200 tỷ như quả búa đập thẳng vào giấc mơ đào mỏ của hắn.

Tôi bế con rời khỏi tòa, lòng nhẹ nhõm. Ngoài kia, trời nắng rực rỡ. Tôi biết, lần đầu tiên sau bảy năm, mình thật sự được tự do – và lần này, tự do kèm theo cả sức mạnh.

Câu chuyện nhanh chóng lan khắp Facebook. Ai cũng phẫn nộ với gã chồng “giả bệnh để bỏ vợ”, và hả hê khi hắn bị lật mặt trước di chúc 200 tỷ. Người ta chia sẻ rầm rộ: “Đừng dại hi sinh hết lòng cho kẻ phản bội. Vì cuối cùng, luật nhân quả sẽ trả đủ.”

Và tôi, tôi chỉ mỉm cười. Có những cuộc ly hôn không phải dấu chấm hết, mà chính là cánh cửa mở ra một cuộc đời mới – rực rỡ, kiêu hãnh, và không bao giờ còn bị lừa dối.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News