Tôi lướt mạng xã hội một tối muộn, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt mệt mỏi sau một ngày dài. Một bài đăng trong nhóm kín thu hút sự chú ý của tôi. Người đăng, ẩn danh dưới cái tên “Mèo Con Lạc Lối”, kể về tình cảm thầm kín dành cho anh rể của mình. Lời văn đầy cảm xúc, vừa tuyệt vọng vừa mãnh liệt, như thể cô ấy đang đứng bên bờ vực của một quyết định không thể quay đầu. Cô hỏi mọi người cách để khiến anh ấy chấp nhận tình cảm của mình, dù biết rõ ranh giới đạo đức mỏng manh mà cô đang chạm vào.
Tôi nhíu mày, cảm giác vừa tò mò vừa khó chịu. Ai lại đi yêu anh rể mình chứ? Thật kỳ lạ. Tôi tiện tay chụp màn hình bài đăng, gửi cho Hạ Dương – chồng tôi – kèm dòng tin nhắn: “Anh đọc cái này đi, đúng là điên rồ!” Hạ Dương đang ngồi ở sofa, lặng lẽ nhấp một ngụm trà. Anh cầm điện thoại, mắt lướt qua bài đăng. Tôi quan sát anh, chờ đợi một phản ứng hài hước hay một câu bình phẩm châm biếm như thường lệ. Nhưng lần này, anh im lặng. Một sự im lặng kéo dài đến mức khiến tôi thấy bất an.
Cuối cùng, anh ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi. “Em không nhận ra à… người đăng bài đó là em gái em đấy.”
Tôi ngẩn người, như thể vừa bị ai đó tát một cái. “Em gái em? Ý anh là Minh Anh? Làm sao có thể chứ?” Tôi bật cười, nghĩ rằng Hạ Dương đang đùa. Nhưng gương mặt anh không có chút dấu hiệu của sự đùa cợt. Anh đặt điện thoại xuống, thở dài. “Anh nhận ra cách viết của cô ấy. Cái kiểu dùng từ ‘dẫu biết’ và dấu ba chấm… Minh Anh hay viết thế mà.”
Tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. Minh Anh – cô em gái út của tôi, 22 tuổi, luôn rực rỡ như ánh nắng, lúc nào cũng quấn quýt bên tôi và Hạ Dương mỗi lần ghé thăm. Cô ấy từng nói đùa rằng Hạ Dương là hình mẫu lý tưởng của mình, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là lời nói bâng quơ của một cô gái trẻ. Bây giờ, những ký ức vụn vặt bắt đầu hiện lên trong đầu tôi: những cái nhìn lén lút của Minh Anh dành cho Hạ Dương, cách cô ấy đỏ mặt khi anh vô tình chạm vào tay cô, hay những lần cô ở lại nhà tôi lâu hơn bình thường, viện cớ muốn giúp tôi việc nhà.
Tôi lắc đầu, cố gắng phủ nhận. “Không thể nào. Minh Anh không bao giờ làm chuyện đó. Anh nhầm rồi.” Nhưng Hạ Dương chỉ nhìn tôi, ánh mắt vừa buồn bã vừa kiên định. “Anh không nhầm. Tuần trước, cô ấy nhắn tin cho anh. Một tin nhắn rất dài, nói về cảm xúc của cô ấy. Anh chưa trả lời, vì anh không biết phải làm thế nào để không làm tổn thương cô ấy… và cả em.”
Tôi cảm thấy như đất dưới chân mình sụp đổ. Hạ Dương đưa điện thoại cho tôi, mở ra đoạn tin nhắn từ Minh Anh. Những dòng chữ hiện lên, từng câu từng chữ như dao cứa vào tim tôi. Minh Anh viết về tình cảm của cô ấy, về việc cô đã cố gắng kìm nén nhưng không thể, về những đêm mất ngủ chỉ vì nghĩ đến Hạ Dương. Cô cầu xin anh cho cô một cơ hội, dù chỉ là một lần được nói ra hết lòng mình.
Tôi không thể đọc hết. Điện thoại rơi xuống bàn, tay tôi run rẩy. “Tại sao anh không nói với em sớm hơn?” – giọng tôi lạc đi. Hạ Dương nắm lấy tay tôi, giọng anh trầm nhưng chắc chắn. “Anh muốn tự mình giải quyết. Anh nghĩ nếu anh từ chối thẳng thừng, Minh Anh sẽ hiểu và dừng lại. Anh không muốn em phải đau lòng vì chuyện này.”
Nhưng tôi đã đau lòng rồi. Không chỉ vì Minh Anh, mà còn vì chính tôi. Tôi tự hỏi, liệu tôi có vô tình bỏ qua những dấu hiệu, những khoảnh khắc mà đáng lẽ tôi phải nhận ra? Tôi nhớ lại lần Minh Anh khăng khăng đòi ngủ lại nhà tôi, khi cô ấy ngồi bên Hạ Dương trên sofa, ánh mắt lấp lánh như đang giấu một bí mật. Tôi đã nghĩ đó chỉ là sự ngưỡng mộ của một cô gái trẻ. Hóa ra, tôi đã sai.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi nằm bên Hạ Dương, nghe tiếng thở đều đặn của anh, nhưng trong đầu tôi là một cơn bão. Tôi nghĩ về Minh Anh, về tình cảm sai trái mà cô ấy đang ôm lấy, về cách nó có thể phá hủy mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi tự hỏi, liệu có phải tôi đã quá vô tâm, không nhận ra những vết nứt trong lòng em gái mình?
Sáng hôm sau, tôi gọi điện cho Minh Anh. Tôi không nhắc đến bài đăng hay tin nhắn. Tôi chỉ hỏi cô ấy có muốn đi cà phê với tôi không, như cách chị em vẫn thường làm. Cô ấy đồng ý, giọng vẫn vui vẻ như thường lệ. Nhưng khi gặp nhau, tôi nhận ra ánh mắt cô ấy đã thay đổi – một chút sợ hãi, một chút dè dặt, như thể cô biết bí mật của mình đã bị phát hiện.
“Minh Anh,” tôi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, “chị biết hết rồi. Chị không giận em, nhưng chị muốn em thành thật với chị. Chuyện này không thể tiếp diễn được.”
Minh Anh cúi đầu, nước mắt bắt đầu rơi. Cô ấy không phủ nhận, không bào chữa. Cô chỉ thì thầm: “Chị ơi, em xin lỗi. Em không muốn làm tổn thương chị. Nhưng em không biết phải làm sao để dừng lại…”
Tôi nắm tay em gái mình, cảm giác vừa đau đớn vừa xót xa. Tôi biết, từ hôm nay, mọi thứ giữa chúng tôi sẽ không còn như trước. Nhưng tôi cũng biết, tôi sẽ không để mất Minh Anh. Cô ấy là em gái tôi, và dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ giúp cô ấy vượt qua.
Dưới ánh nắng nhạt của buổi sáng, tôi nhìn Minh Anh, và tôi tự hứa với lòng mình: tôi sẽ bảo vệ gia đình này, bằng mọi giá.