Đám tang của Lan diễn ra trong một ngày mưa tầm tã. Người đàn bà hiền lành, mới ngoài ba mươi, ra đi vì một cơn đau tim bất ngờ. Hùng – chồng Lan – gục đầu bên quan tài, ánh mắt vô hồn. Bao nhiêu năm chung sống, anh chưa từng nghĩ sẽ tiễn vợ sớm đến thế.
Trong lúc tang gia rối bời, Hùng sơ ý đánh rơi chiếc điện thoại vào trong quan tài. Anh không để ý, chỉ khi xong xuôi mọi việc mới nhận ra. Nhưng quan tài đã đóng nắp, phủ khăn, đóng đinh. Mọi người bảo:
— Thôi, của đi thay người, coi như Lan mang theo chút kỷ niệm.
Hùng lặng im. Anh không còn tâm trí nào để bận tâm đến cái điện thoại nữa.
Cuộc gọi lúc nửa đêm
Đêm đầu tiên sau tang lễ, Hùng nằm vật trên giường, kiệt sức. Chuông điện thoại phụ – chiếc máy cũ anh để ở phòng làm việc – bỗng reo vang. Hùng lờ mờ nhìn màn hình: “Cuộc gọi đến từ: Lan.”
Anh lạnh người. Lan chính là vợ anh. Chính chiếc điện thoại mà anh đã để quên trong quan tài.
Tim Hùng đập dồn dập, mồ hôi vã ra. Anh run rẩy bắt máy:
— Lan…?
Đầu dây bên kia là những tiếng sột soạt, như móng tay cào vào gỗ. Rồi một giọng yếu ớt vang lên:
— Anh… cứu em…
Hùng buông rơi điện thoại, mặt tái mét. Toàn thân anh run rẩy, nhưng một ý nghĩ lóe lên: phải ra nghĩa trang ngay lập tức.
Mở quan tài trong đêm
Anh phóng xe ra nghĩa trang. Cơn mưa phùn lất phất càng khiến cảnh vật thêm ma mị. Dưới ánh đèn pin chập chờn, Hùng đào bới trong tuyệt vọng. Anh gõ vào nắp quan tài, gọi tên Lan, nhưng bên trong im phăng phắc.
Khi nắp quan tài hé mở, cảnh tượng khiến anh khụy gối: Lan nằm bất động, khuôn mặt tím tái, móng tay rớm máu, cào xước khắp nắp gỗ. Chiếc điện thoại vẫn sáng màn hình, pin sắp cạn.
Trong máy lưu lại hàng chục cuộc gọi nhỡ đến số của anh. Giờ thì Hùng hiểu: Lan không chết vì đau tim. Cô chỉ ngất đi. Và anh – cùng bác sĩ – đã vội vàng kết luận.
Sự thật hé lộ
Tang tóc hóa thành kinh hoàng. Nhưng nỗi ám ảnh chưa dừng lại. Khi bình tĩnh hơn, Hùng nhớ ra: trước khi mất, Lan thường kêu mệt, chóng mặt. Bác sĩ quen trong bệnh viện – cũng là bạn thân của anh – luôn kết luận: chỉ rối loạn tim nhẹ.
Nay nghĩ lại, Hùng thấy có gì đó khuất tất. Anh lén tìm lại hồ sơ khám bệnh của vợ. Trong đó, kết quả xét nghiệm bị tẩy xóa, thay bằng chữ ký của bác sĩ. Linh cảm mách bảo anh: có kẻ cố tình che giấu bệnh thật của Lan.
Cuộc điều tra âm thầm
Hùng nhờ một đồng nghiệp kiểm tra. Quả nhiên, hồ sơ ban đầu của Lan cho thấy: cô hoàn toàn khỏe mạnh, không có dấu hiệu bệnh tim. Vậy vì sao bác sĩ lại nói khác?
Anh quyết định đối chất. Dưới sức ép, gã bác sĩ lắp bắp khai:
— Tôi… bị ép. Người nhờ tôi chính là Thảo.
Thảo – bạn thân của Lan, đồng thời là tình cũ của Hùng. Nhiều lần, Lan từng nghi ngờ Thảo vẫn còn tình ý với chồng mình.
Hùng tìm gặp Thảo. Cô ta không chối, thậm chí còn cười nhạt:
— Nếu Lan biến mất, anh sẽ quay lại với tôi. Tôi chỉ muốn đẩy nhanh điều đó thôi. Ai ngờ anh lại để điện thoại trong quan tài…
Cái giá phải trả
Lời thú nhận ấy đủ để Hùng báo công an. Vụ việc làm chấn động cả vùng. Thảo bị bắt vì tội mưu sát gián tiếp, còn gã bác sĩ bị tước bằng, đối diện án tù vì giả mạo hồ sơ.
Nhưng công lý chẳng thể đem Lan trở lại. Hùng ôm chiếc điện thoại – chứng nhân duy nhất – mà đau đớn. Trong danh bạ, cuộc gọi cuối cùng vẫn hiện lên: “Lan – 0h23.”
Anh tự trách mình: giá như đêm đó anh để ý, giá như anh không bỏ mặc chiếc điện thoại… Có lẽ Lan vẫn còn sống.
Kết thúc
Hùng bán ngôi nhà, dọn đi nơi khác, mang theo di ảnh vợ và chiếc điện thoại đã tắt nguồn. Anh chọn sống âm thầm, dành phần đời còn lại để làm từ thiện, coi như cách chuộc lỗi.
Mỗi khi nhớ về Lan, anh lại nghe vang vọng trong tâm trí giọng nói yếu ớt kia:
— Anh… cứu em…
Một lời kêu cứu đã chôn vùi trong quan tài, nhưng ám ảnh cả đời người đàn ông còn sống.