Mẹ mất đã hai năm. Hai năm ấy, ngôi nhà vốn quen hơi ấm của mẹ trở nên lạnh lẽo như căn phòng không ai dám mở cửa. Tôi học cách im lặng, học cách ôm gối để tự dỗ mình ngủ, học cách nhìn bố cúi mặt xuống bàn cơm mà thở dài. Tôi cứ nghĩ, chỉ cần bố còn ở bên, thì những vết nứt trong lòng tôi sẽ từ từ lành lại.
Nhưng rồi một ngày, bố nói:
– Bố muốn tái hôn.
Câu nói ấy như viên sỏi ném thẳng vào mặt hồ đang yên ả. Từng gợn sóng quặn xoáy trong lòng tôi. Tôi ngồi chết lặng. Hình ảnh mẹ trên bàn thờ vẫn còn đó, tấm khăn tang tôi còn cất trong tủ. Vậy mà bố…
Người phụ nữ ấy dọn về sau đám cưới gọn nhẹ. Tôi gọi bà ta là “dì”. Ngay buổi sáng đầu tiên, dì đã hất tung ngăn tủ chứa áo quần của mẹ, gói gém lại như đống rác. Tôi chạy đến, ôm lấy chiếc áo khoác quen thuộc, mắt nhòe đi:
– Đừng! Đây là của mẹ con!
Dì nhíu mày, giọng sắc lẻm:
– Người đã mất thì đồ để lại chỉ thêm chật nhà. Con nít đừng cãi!
Tôi quay sang nhìn bố, mong ông ngăn lại. Nhưng bố chỉ đứng đó, cắn môi, mắt cụp xuống. Tim tôi thắt lại. Mẹ bị vứt bỏ lần thứ hai, lần này bởi chính người ông từng thề chung thủy.
Những ngày sau đó, tôi như người lạc giữa nhà mình. Cơm canh dì nấu, tôi nuốt mà cổ nghẹn. Một hôm, dì rót cho tôi ly sữa. Tôi uống một hơi, miệng chát đắng, bụng quặn thắt. Cơn nôn ập đến, tôi run rẩy. Trong ánh đèn vàng nhợt nhạt, tôi thấy hạn sử dụng trên vỏ hộp đã qua cả tháng. Tôi ôm bụng, ngẩng lên nhìn dì. Bà ta chỉ nhún vai:
– Thứ đó vẫn còn dùng được, đừng có bày đặt.
Tôi bật khóc, chạy tìm bố, muốn ôm lấy ông như khi xưa còn nhỏ. Nhưng dì chặn ngang:
– Con trai lớn rồi, ôm ấp nũng nịu cái gì. Anh cũng phải để ý chứ, không khéo người ta cười.
Bố ngập ngừng, rồi… gỡ tay tôi ra. Khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình như kẻ thừa trong chính gia đình.
Đêm xuống, tôi nằm trùm chăn, nước mắt tuôn ướt gối. Tiếng kim đồng hồ nhích từng nhịp lạnh lẽo. Tôi muốn hét, muốn hỏi mẹ: “Sao mẹ bỏ con lại? Sao mẹ để con đối diện một mình với nỗi đau này?” Nhưng tôi chỉ dám khóc thầm, để nỗi nghẹn ngào vỡ ra trong bóng tối.
Một đêm mưa, tôi nghe tiếng bố và dì cãi nhau dưới phòng khách.
– Em quá đáng lắm! Sao em lại vứt đồ của cô ấy? Sao lại để thằng bé uống sữa hỏng? – Giọng bố gay gắt hiếm hoi.
– Tôi chỉ muốn dọn dẹp, muốn nó quên đi quá khứ. Nếu anh còn giữ khư khư người cũ, thì cần gì cưới tôi? – Dì đáp, chan chát.
Tôi nép sau cầu thang, lòng run rẩy. Trong đôi mắt ươn ướt, lần đầu tôi thấy bố quát:
– Cô ấy là mẹ thằng bé! Cô ấy cũng là một phần đời tôi! Không ai được quyền xóa bỏ!
Những lời ấy như ngọn lửa le lói trong căn phòng tối. Tôi bỗng tin rằng bố vẫn còn nhớ, vẫn còn giữ hình bóng mẹ trong tim. Nhưng rồi, dì bật khóc, chạy vào phòng, sập cửa. Bố ngồi gục xuống ghế, ôm đầu, kiệt sức. Tôi đứng đó, vừa thương vừa giận, nước mắt lại rơi.
Những ngày sau, không khí gia đình càng căng thẳng. Tôi thu mình hơn, học cách nín nhịn. Nhưng một lần, khi dì lại toan gom ảnh thờ mẹ đem giấu, tôi bật thét lên:
– Đó là mẹ tôi! Bà không có quyền!
Tôi run rẩy, dồn hết can đảm mà nói:
– Bà có thể ghét tôi, nhưng xin đừng xúc phạm mẹ. Mẹ là máu thịt của tôi. Bà có thể thay thế vai trò vợ, nhưng bà sẽ không bao giờ là mẹ tôi!
Dì chết lặng, bàn tay buông rơi khung ảnh. Bố từ trên lầu chạy xuống, ôm chầm lấy tôi. Lần đầu tiên sau hai năm, tôi lại được ôm bố thật chặt. Ông khàn giọng:
– Bố xin lỗi… Bố đã quá yếu đuối, để con chịu thiệt thòi.
Dì đứng lặng, rồi quay đi. Sau hôm ấy, bà không còn đụng đến di vật của mẹ nữa. Vẫn lạnh nhạt, vẫn không thương tôi, nhưng ít ra cũng không còn làm tổn thương thêm.
Thời gian dần trôi. Vết thương lòng vẫn còn, nhưng tôi hiểu rằng mình phải lớn lên, phải mạnh mẽ để bảo vệ ký ức về mẹ. Và cả để nhắc nhở bố rằng, tình yêu không phải là quên đi người đã mất, mà là học cách sống tiếp với ký ức ấy.
Đêm nay, tôi vẫn trùm chăn, vẫn khóc, nhưng nước mắt không còn tuyệt vọng. Trong lòng tôi, mẹ vẫn hiện hữu – dịu dàng, mỉm cười. Tôi thì thầm:
– Mẹ ơi, con hứa sẽ sống tốt. Con sẽ không để ai xóa đi hình bóng mẹ trong con.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách. Tôi nhận ra rằng, dù cuộc đời có bất công đến đâu, tình mẫu tử vẫn là ngọn đèn không bao giờ tắt.