×
×

“Ở trường có cơm, có bánh, có sữa… sao ngày nào con cũng kêu đói thế nhỉ?” – bà tự hỏi.

Buổi chiều nào cũng vậy, cứ tan học về, Thảo – con gái út của bà Liên – lại bước vào nhà với vẻ mặt phờ phạc, miệng than đói cồn cào như vừa nhịn ăn nguyên ngày. Ban đầu, bà Liên nghĩ chắc con bé lớn rồi, ăn nhiều cũng bình thường. Nhưng dần dà, sự lặp lại ấy gieo vào lòng bà một nỗi nghi hoặc.

“Ở trường có cơm, có bánh, có sữa… sao ngày nào con cũng kêu đói thế nhỉ?” – bà tự hỏi.

Một buổi chiều, bà Liên vừa dọn cơm vừa nghe tiếng con gái lục lọi bếp như tìm gì nhét vội vào miệng. Lúc ngẩng lên, thấy mẹ nhìn, Thảo lảng tránh rồi chạy lên phòng. Cái bóng nhỏ bé ấy thoắt biến sau cánh cửa gỗ, để lại cho bà một mớ băn khoăn không giải thích nổi.

Đêm hôm ấy, trong khi cả nhà đã ngủ, bà Liên trằn trọc. Bà nhớ đến chiếc camera an ninh lắp bên hông nhà, chĩa thẳng ra con hẻm nhỏ nơi đám học sinh hay đi qua. “Hay mình thử mở ra xem, biết đâu lại có lời giải?” – bà nghĩ.

Ngày hôm sau, khi Thảo vừa ra ngoài, bà Liên pha ấm trà, ngồi trước màn hình máy tính. Đoạn ghi hình lùi về vài hôm trước hiện ra. Thảo xuất hiện, chiếc cặp nặng trên vai. Nhưng thay vì bước thẳng vào nhà, con bé dừng lại ở hẻm, rút trong cặp ra hộp sữa và mấy chiếc bánh.

Điều làm bà Liên chết lặng chính là cảnh tiếp theo: từ phía sau, một bé trai gầy gò, áo đã sờn rách ở vai, rụt rè tiến lại. Thảo cười, đưa hết phần ăn cho nó. Thằng bé đón lấy bằng hai tay run run, rồi cúi đầu cảm ơn.

Camera không ghi tiếng, nhưng qua đôi môi mấp máy, bà Liên nhận ra con mình đã nói: “Ăn đi, mai mình lại chia.”

Bà Liên ngồi lặng. Nỗi ngờ vực bấy lâu như khối đá trong lòng chợt tan đi, thay vào đó là cảm giác nghẹn ngào. Thảo không đói vì thiếu ăn, mà vì đã nhường hết phần của mình cho một đứa trẻ xa lạ.

Chiều hôm đó, bà giả vờ đứng chờ ở cửa. Quả nhiên, Thảo lại dừng ở góc hẻm. Bà lặng lẽ đi theo. Vẫn là thằng bé gầy gò ấy, ngồi co ro bên bức tường loang lổ. Nhìn thấy Thảo, ánh mắt nó sáng lên. Nhưng lần này, trước khi Thảo kịp rút đồ ăn, bà Liên bước ra.

“Con, đưa cho mẹ.” – giọng bà nghiêm nhưng run rẩy. Thảo hoảng hốt, nhưng rồi đành đưa. Bà Liên mở túi, lấy ra hộp cơm bà đã chuẩn bị thêm từ sáng. “Này cháu, ăn đi.” – bà đưa cho cậu bé.

Thằng nhỏ sững người, rồi vội vàng đỡ lấy, đôi mắt hoe đỏ. Thảo nhìn mẹ, lo lắng xen lẫn hối hận.

Trên đường về, con bé lí nhí: “Con xin lỗi mẹ… Con chỉ thấy bạn ấy ngồi đói quá, mà ở trường bạn chẳng có gì ăn… Con không dám nói vì sợ mẹ la.”

Bà Liên siết nhẹ tay con gái. “Con ngốc, sao mẹ la được. Nhưng con phải nói cho mẹ biết, để mẹ cùng con giúp bạn.”

Hôm sau, bà Liên tìm hiểu thì biết cậu bé tên Nam, cha mất sớm, mẹ làm công nhân xa, để lại em cho bà ngoại già yếu chăm. Nhiều hôm, Nam nhịn đói đến lớp. Thảo tình cờ gặp và từ đó chia phần ăn cho bạn.

Tin ấy lan ra trong lớp. Ban đầu, vài đứa cười chọc, nhưng rồi chúng cũng lén góp bánh kẹo, hộp sữa. Thầy chủ nhiệm biết chuyện, xúc động phát động phong trào “Hũ gạo tình thương” cho cả lớp.

Ngày trao phần hỗ trợ cho gia đình Nam, bà Liên đứng cạnh Thảo, nhìn con bé cười rạng rỡ. Trong mắt bà, con gái không còn là đứa trẻ ham ăn hay hay than đói nữa, mà đã trưởng thành theo cách bà không ngờ.

Tối ấy, Thảo thủ thỉ: “Mẹ ơi, mai con vẫn muốn tiếp tục mang thêm đồ ăn cho bạn. Không phải vì bạn đói đâu, mà vì… con thấy vui.”

Bà Liên mỉm cười, đặt tay lên vai con. “Con cứ làm điều con thấy đúng. Chỉ cần nhớ, mẹ luôn ở bên con.”

Kể từ đó, trong ngôi nhà nhỏ nơi cuối con hẻm, mỗi bữa cơm dường như ấm áp hơn. Không phải vì có thêm món ngon, mà vì những trái tim biết san sẻ đã cùng nhau lớn lên.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News