Tôi, Nguyễn Thị Lan, năm nay 63 tuổi, đã trải qua hai cuộc hôn nhân đầy sóng gió. Chồng đầu tiên bỏ tôi vì nghèo, chồng thứ hai rời đi vì bệnh tật. Vậy mà, trái tim tôi vẫn chưa nguôi khát khao yêu thương. Ở tuổi này, tôi vẫn tin vào tình yêu, và thế là tôi quyết định lên xe hoa lần thứ ba với Minh, chàng trai 34 tuổi, kém tôi tận 29 mùa xuân.
Minh đẹp trai, cao lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Anh là huấn luyện viên thể hình, cơ thể săn chắc, giọng nói trầm ấm. Lần đầu gặp anh ở lớp yoga dành cho người cao tuổi, ánh mắt anh nhìn tôi như muốn nói: “Cô Lan, cô vẫn còn trẻ lắm.” Tôi bị cuốn vào sự nhiệt huyết ấy, như con thiêu thân lao vào ánh sáng. Dù các con tôi – đứa lớn 40, đứa nhỏ cũng 35 – kịch liệt phản đối, tôi vẫn mặc kệ. “Mẹ sống vì mẹ, không vì các con mãi được,” tôi tuyên bố, rồi ký vào giấy đăng ký kết hôn.
Ngày cưới, Minh nắm tay tôi, ánh mắt đầy yêu thương. Tôi nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc thật sự. Nhưng chỉ sau một tuần sống chung, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ.
Mỗi sáng thức dậy, tôi không thể đi nổi. Hai chân tê rần, như bị ai rút hết sức lực. Tôi nghĩ có lẽ tuổi già khiến cơ thể mệt mỏi, hoặc do Minh quá “nhiệt tình” trong những đêm tân hôn. Anh chăm sóc tôi chu đáo, nấu cháo, pha trà, massage chân mỗi tối. Nhưng cứ đến 11 giờ đêm, Minh lại làm một việc khiến tôi lạnh gáy: anh ngồi dậy, cúi đầu xuống mép giường, lẩm bẩm gì đó như đang cầu nguyện. Tiếng thì thầm của anh nhỏ, nhưng trong đêm tĩnh lặng, nó vang lên như tiếng gió rít qua khe cửa. Tôi hỏi, anh chỉ cười: “Em cầu mong cho chúng ta mãi hạnh phúc thôi, cô.”
Tôi bắt đầu mất ngủ. Không phải vì lời nói ngọt ngào của Minh, mà vì cảm giác bất an ngày càng lớn. Đêm thứ bảy, khi đồng hồ điểm 11 giờ, Minh lại ngồi dậy, cúi đầu. Lần này, tôi giả vờ ngủ, hé mắt quan sát. Dưới ánh trăng mờ ảo rọi qua cửa sổ, tôi thấy anh không chỉ lẩm bẩm, mà còn cầm một vật nhỏ, lấp lánh, đặt xuống sàn. Một chiếc nhẫn? Một đồng xu? Tôi không rõ, nhưng tim tôi đập thình thịch.
Sáng hôm sau, chân tôi càng đau hơn, như có ai bóp chặt. Tôi không chịu nổi nữa, gọi điện cho con gái lớn: “Mai, đến đón mẹ về. Mẹ… mẹ không ở đây được nữa.” Mai đến ngay, mặt hầm hầm, tưởng tôi bị Minh ng//ược đãi. Nhưng tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Trên đường về, tôi kể cho Mai nghe về những đêm kỳ lạ. Con bé cau mày, rồi đột nhiên hỏi: “Mẹ, cái vòng bạc mẹ đeo từ hồi trẻ đâu rồi?” Tôi sững sờ. Chiếc vòng bạc – kỷ vật của bà ngoại tôi – đã biến mất từ ngày thứ ba sống với Minh. Tôi cứ nghĩ mình làm rơi đâu đó, nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ bắt đầu kỳ lạ từ khi chiếc vòng mất đi.
Mai không nói gì thêm, chỉ chở tôi về nhà. Đêm đó, con bé lén quay lại nhà Minh, mang theo một người bạn làm ở sở cảnh sát. Họ kiểm tra căn nhà, và dưới gầm giường – nơi Minh hay cúi đầu mỗi đêm – họ tìm thấy một hộp gỗ nhỏ. Bên trong là chiếc vòng bạc của tôi, cùng một mẩu giấy viết bằng mực đỏ: “Bảy ngày, bảy hồn, bảy bước để trường sinh.” Bên cạnh là những vật dụng kỳ lạ: một lọn tóc, vài giọt máu khô, và một tấm bùa vẽ những ký tự tôi chưa từng thấy.
Mai kể lại, Minh không phải huấn luyện viên thể hình, mà là một kẻ lừa đảo, chuyên dụ dỗ phụ nữ lớn tuổi, đánh cắp kỷ vật của họ để thực hiện một nghi lễ tà thuật. Hắn tin rằng lấy đi sức sống của người khác sẽ giúp hắn trẻ mãi. Chiếc vòng bạc của tôi, mang linh hồn của bà ngoại, là thứ hắn nhắm đến từ đầu. Những đêm hắn cúi đầu, lẩm bẩm, là lúc hắn thực hiện nghi lễ, rút dần sức khỏe của tôi qua từng ngày.
Cảnh sát bắt Minh ngay đêm đó. Hắn thừa nhận đã làm điều tương tự với ba người phụ nữ khác, nhưng may mắn thay, tôi thoát khỏi trước khi nghi lễ hoàn tất vào ngày thứ bảy. Chiếc vòng bạc được trả lại, và tôi đeo nó như một lá bùa hộ mệnh. Hai chân tôi dần hồi phục, nhưng trái tim tôi thì không. Tôi không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng tôi học được một điều: ở tuổi 63, tôi vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy sau những sai lầm.