×
×

Bảo em gái đến làm giúp việc cho mình, em đòi trả tháng 30 triệu kèm 1 điều kiện

Tôi là Mai, 35 tuổi, đang làm trưởng phòng ở một công ty lớn. Chồng tôi đi công tác xa, con nhỏ mới 2 tuổi, mẹ chồng thì bệnh nên không giúp được gì. Mỗi ngày đi làm rồi về tất bật chăm con, dọn dẹp, nấu ăn, tôi kiệt sức đến mức trầm cảm.

Một ngày, trong lúc gọi điện than thở với em gái ruột – Hương, con bé bỗng bảo:

– Hay để em lên ở với chị, làm giúp việc cho chị, coi như đỡ đần nhau lúc khó khăn.

Tôi mừng rỡ. Hương đang thất nghiệp, lại chưa chồng con, tôi nghĩ vừa giúp em, vừa giúp mình.

Nhưng chưa kịp vui lâu, Hương thản nhiên nhắn tin:

“Em sẽ làm giúp việc cho chị toàn thời gian. Nhưng lương tháng 30 triệu và chị phải đồng ý 1 điều kiện.”

Tôi sốc. Thị trường thuê giúp việc ở Hà Nội cao lắm cũng chỉ 10-12 triệu. Đây là em ruột tôi mà? Tôi gọi lại hỏi lý do, con bé chỉ đáp tỉnh bơ:

– Vì em phải hy sinh thời gian, tuổi trẻ, sự tự do để làm “osin cao cấp” cho chị. Nếu chị thuê người ngoài, họ không yêu thương cháu như em đâu. 30 triệu là giá rẻ vì có cả tình thân trong đó.

Tôi vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì Hương nói thêm:

– Điều kiện là chị phải đứng tên mua cho em một mảnh đất 50m2 ở quê, em sẽ coi như tích lũy về sau.

Tôi chết sững.

Tôi kể với chồng, anh chỉ bảo: “Không đáng đâu. Dù là em ruột, nhưng nếu người ta đặt tiền lên trên tình nghĩa, thì có thuê về cũng chẳng yên ổn.”

Tôi đắn đo mấy đêm liền. Cuối cùng, tôi từ chối.

Hương im lặng một thời gian rồi bất ngờ đăng status đầy ẩn ý: “Người thân chỉ cần mình có giá trị, còn không thì chẳng khác gì người dưng.”

Sau đó, tôi nghe phong thanh Hương sang Singapore làm việc, lương mấy nghìn đô. Và đúng là nó chẳng còn gọi về hỏi han gì nữa…

Kể từ đó, tôi không còn dám nhờ vả ai, kể cả người thân. Vì có những cái giá đắt không phải là tiền, mà là tình máu mủ vỡ vụn.

Ba năm sau, vào một chiều mưa tầm tã, khi tôi vừa đón con từ nhà trẻ về, có một chiếc ô tô đen bóng dừng lại trước cổng.

Cửa xe mở ra, tôi nhận ra ngay người phụ nữ bước xuống – Hương.

Em tôi thay đổi đến ngỡ ngàng: váy hàng hiệu, túi xách xịn, thần thái không còn là cô gái thất nghiệp năm nào mà là một người phụ nữ thành đạt, sắc sảo và lạnh lùng.

– Chị khỏe không? – Em cười nhẹ, ánh mắt nhìn tôi đầy bình thản, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi mời em vào nhà. Cả buổi, tôi thấy Hương ngó nghiêng mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ của tôi, rồi hỏi:

– Chị vẫn sống như thế này à?

Tôi khựng lại. Ẩn sau câu hỏi đó là một tầng khinh thường mà em tôi không buồn giấu.

– Nhà chị có gì mà sai? Chị vẫn ổn. Gia đình chị vẫn đầy đủ, hạnh phúc. – Tôi đáp.

Hương im lặng một lúc rồi đặt lên bàn một xấp hồ sơ. Tôi mở ra, giật mình: giấy tờ mua đất ở quê, tên người đứng sở hữu là… tôi.

– Em mua rồi. Gọi là “thực hiện điều kiện chị không chấp nhận ngày xưa”, giờ coi như trả lễ lại. Chị giữ lấy, bán cũng được, xây nhà cũng được. Em không cần nữa.

Tôi nghẹn lời.

– Em… đổi khác thật rồi…

Hương cười:

– Ba năm ở nước ngoài, em làm từ osin cao cấp cho nhà giàu, đến phiên dịch viên, rồi đầu tư bất động sản. Em hiểu: Thế giới ngoài kia không cho không ai điều gì cả. Nhưng cũng không ai buộc em phải sống rẻ mạt vì tình thân.

– Vậy… lúc đó em đòi 30 triệu, mảnh đất kia… là em thử chị?

– Không. Em thật lòng cần tiền, cần sự ổn định, nhưng cũng muốn biết chị coi em là người nhà hay là… người giúp việc đúng nghĩa.

Tôi cúi đầu, cay mắt. Hóa ra cái giá mà tôi không chấp nhận ngày xưa, lại là thứ khiến chúng tôi mất nhau nhiều năm.

– Em về rồi… chị có thể nào…

– Không. – Hương cắt lời. – Em về để thăm mẹ, giải quyết vài thứ, rồi đi tiếp. Chị đừng níu em lại với những thứ chị từng từ chối.

Cô em gái tôi rời đi trong mưa, mang theo cả thanh xuân đã bị tổn thương trong một lần thương lượng tình thân.

Tôi nhìn theo xe em mất hút, chỉ ước ngày đó mình đừng cân đo tình cảm bằng tiền bạc – thì hôm nay, chị em tôi đã không đứng ở hai phía cuộc đời như vậy.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News