×
×

Bị gia đình ph;ản đ;ối nhưng vợ vẫn nhất quyết lấy tôi, ở với nhau được 3 ngày thì phát hiện vợ đã có b/ầ/u 2 tháng, cha đ/ứ/a b/é lại là….

Đám cưới của tôi và Lan diễn ra trong một bầu không khí đầy mâu thuẫn. Gia đình tôi không ưa gì cô ấy – mẹ tôi chê Lan từng yêu nhiều người, bố tôi thì nghi ngờ hoàn cảnh nhà cô ấy quá phức tạp. Nhưng Lan đã quỳ xuống trước mặt bố mẹ tôi, nước mắt lã chã, nói:

“Con yêu anh ấy thật lòng, dù có thế nào con cũng sẽ cưới!”

Trước sự quyết liệt ấy, gia đình đành nhượng bộ. Tôi đã tin đó là minh chứng cho tình yêu cô dành cho mình.

Ba ngày sau cưới, trong lúc sắp xếp đồ đạc, tôi tình cờ thấy một tập hồ sơ khám thai trong túi xách của Lan. Trên đó ghi rõ: thai đã 12 tuần tuổi.

Tôi sững sờ. Tôi và Lan mới cưới, và trước đám cưới chúng tôi chưa từng đi quá giới hạn. Tay tôi run rẩy lật từng trang, tim như có ai bóp nghẹt.

“Lan… cái này là sao?” – tôi đưa tập giấy tờ cho cô ấy.

Lan tái mặt, ngồi phịch xuống ghế. Một lúc sau, cô nghẹn giọng:

“Anh nghe em giải thích… Đứa bé này… không phải của anh. Nhưng em cần anh… em sợ không ai bên cạnh.”

Tai tôi ù đi, từng lời như dao đâm thẳng vào tim. Tôi hét lên:

“Vậy em cưới tôi để làm gì? Để tôi làm cha hộ cho đứa con của kẻ khác à?”

Lan òa khóc:

“Em không muốn phá bỏ… Em chỉ nghĩ… chỉ nghĩ anh sẽ yêu cả em lẫn đứa bé…”

Căn phòng như nghẹt thở. Tôi nhìn người con gái mình yêu đến mức bất chấp gia đình để cưới, giờ đây thấy mình như một kẻ bị lừa dối trắng trợn.

Đêm đó, tôi ngồi một mình ngoài hiên, nghe tiếng Lan khóc trong phòng. Trong đầu tôi là hàng loạt câu hỏi: Tôi nên tha thứ hay chấm dứt tất cả ngay khi hôn nhân chỉ mới bắt đầu?

Đêm ấy, tôi gần như thức trắng. Tiếng khóc của Lan trong phòng như hàng ngàn mũi kim châm vào đầu óc tôi. Tôi yêu cô ấy, nhưng tình yêu có đủ để nuốt trôi sự phản bội này?

Sáng hôm sau, tôi quyết định không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng hỏi một câu:

“Cha đứa bé là ai?”

Lan im lặng. Mắt cô đỏ hoe, môi run run, nhưng vẫn không hé môi. Cái im lặng đó khiến tôi phát điên. Tôi bắt đầu tìm kiếm manh mối.

Điện thoại của Lan đặt trên bàn, màn hình sáng lên khi có tin nhắn: “Anh ổn không? Em và con thế nào?”. Người nhắn là một số lạ, nhưng có lưu tên đơn giản: “Minh”.

Tôi lục lại trong trí nhớ – Minh là người yêu cũ của Lan, hai người chia tay gần một năm trước.

Cơn giận bùng lên, tôi gọi thẳng vào số đó. Bên kia là một giọng nam ngập ngừng:

“Lan… em sao thế? Anh đã bảo chờ anh quay về…”

“Quay về? Quay về để làm cha hả?” – tôi gào lên – “Cậu làm Lan có bầu rồi bỏ đi, giờ tôi phải thay cậu gánh sao?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi Minh thở dài:

“Tôi không bỏ cô ấy. Gia đình tôi bắt sang Canada định cư gấp, tôi đã hứa sẽ đón Lan qua. Nhưng khi quay về thì… cô ấy đã cưới anh.”

Tôi cúp máy, tay run lên. Trong đầu hỗn loạn. Lan bước ra cửa, nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi:

“Anh… đã biết hết rồi sao?”

Tôi gằn từng chữ:

“Em định giấu tôi đến bao giờ? Định biến tôi thành thằng ngu cả đời à?”

Lan bật khóc, quỳ xuống trước mặt tôi:

“Em xin lỗi. Em chỉ muốn con có một gia đình, em chỉ sợ bị bỏ rơi…”

Nhưng tôi không thể nghe thêm. Tôi bỏ ra khỏi nhà, đầu óc như nổ tung. Đứng giữa ngã ba đường, tôi phải chọn:

Tiếp tục cuộc hôn nhân này và chấp nhận nuôi đứa bé không phải máu mủ.

Hoặc vạch trần tất cả, chấm dứt khi mọi thứ mới bắt đầu.

Tối hôm đó, tôi trở về, mang theo tờ đơn ly hôn đặt trước mặt Lan.

“Anh… quyết định rồi sao?” – cô ấy run rẩy hỏi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Lan, trái tim nặng trĩu:

“Anh từng nghĩ yêu là đủ. Nhưng hóa ra, có những vết thương không bao giờ liền sẹo.”

Lan bật khóc nức nở, ôm bụng bầu, còn tôi quay đi, cảm giác như vừa đạp đổ tất cả những gì mình tin tưởng. Nhưng tôi biết… mình không thể sống trong một cuộc hôn nhân khởi đầu bằng dối trá.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News