Nhà tôi vừa mới xây xong, bao công sức, tiền bạc vợ chồng dành dụm suốt nhiều năm trời. Tôi cứ nghĩ từ nay sẽ được sống yên ổn trong mái ấm của mình. Nhưng chưa kịp mừng thì sóng gió đã kéo đến.
Ngay từ lúc thiết kế, em chồng tôi – kém chồng tôi vài tuổi – thản nhiên nói với anh:
“Anh phải để riêng cho em một phòng, em cũng là con trong nhà này mà.”
Tôi ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì chồng tôi lại xuôi:
“Ừ, thì để cho nó một phòng, sau này còn có chỗ ở.”
Tôi cắn răng im lặng, nghĩ rằng chắc em chỉ ở tạm một thời gian. Nhưng nào ngờ, từ ngày dọn về, căn phòng đó gần như biến thành khách sạn mini. Ngày nào cũng vậy, em chồng ngang nhiên dắt bạn trai về, ăn uống, cười nói, rồi đóng cửa ở trong đó đến khuya. Không một lời hỏi ý kiến, không một câu chào hỏi.
Tôi bực quá, góp ý với chồng:
“Anh coi thế nào đi, đây là nhà của vợ chồng mình chứ đâu phải chỗ để họ muốn làm gì thì làm.”
Chồng tôi gãi đầu, ậm ừ:
“Thôi, nó còn trẻ, kệ đi em.”
Câu nói ấy như nhát dao cứa vào lòng. Tôi nhịn thêm vài hôm, nhưng mọi chuyện ngày càng quá đáng. Hôm đó, khi tôi đi làm về, thấy đôi dép lạ để ngoài cửa phòng. Tôi mở cửa thì bắt gặp cảnh không thể chấp nhận nổi. Tôi lập tức đóng sập cửa lại, tim đập thình thịch, mặt nóng bừng.
Tối đó, tôi họp gia đình, thẳng thừng nói:
“Đây là nhà của tôi và chồng tôi. Nếu em còn muốn ở thì phải có ý tứ. Còn không thì xin mời tìm chỗ khác. Tôi không thể chấp nhận cảnh ngày nào cũng dẫn bạn trai về đây như thế.”
Em chồng trừng mắt nhìn tôi, cãi lại:
“Chị là gì mà có quyền đuổi tôi? Đây cũng là nhà của tôi!”
Không khí căng thẳng nghẹt thở. Chồng tôi đứng giữa, lúng túng không biết xử lý ra sao. Tôi nhìn thẳng vào anh, giọng lạnh như băng:
“Anh phải chọn: hoặc để em anh tự do quá trớn trong chính căn nhà này, hoặc giữ lấy gia đình nhỏ của mình. Em sẽ không ở chung với sự coi thường và hỗn xược như vậy đâu.”
Căn nhà mới xây chưa kịp ấm áp đã nặng nề bởi mâu thuẫn. Và đêm đó, tôi biết, nếu chồng không đứng về phía mình, thì căn nhà này chẳng khác nào nhà của người khác, còn tôi chỉ như kẻ ở nhờ…
Ba tháng sau, tin sét đánh ập xuống: em chồng tôi có bầu. Cả họ xôn xao, người thì thương hại, người thì chỉ trích. Nhưng điều làm tôi chết lặng là phản ứng của chồng tôi. Anh về nhà, giọng đầy lo lắng:
“Giờ nó có bầu rồi, em phải nhường nhịn một chút. Nó đang cần chỗ yên tĩnh để dưỡng thai…”
Tôi sững người:
“Anh nói cái gì? Từ đầu đến cuối, nó coi căn nhà này như của riêng, giờ còn lôi cả bạn trai về ở. Anh định để cho họ sống như vợ chồng ngay trong nhà mình à?”
Nhưng chồng tôi im lặng. Đêm ấy, tôi nghe loáng thoáng trong phòng khách, mẹ chồng tôi cũng lên tiếng:
“Nó là con gái trong nhà, giờ bụng mang dạ chửa, con không lo thì ai lo. Chẳng nhẽ đuổi nó đi cho thiên hạ cười vào mặt à?”
Tôi bước ra, không chịu nổi nữa:
“Con không đuổi, nhưng đây là nhà của vợ chồng con. Nếu em muốn sống cùng bạn trai thì phải cưới xin đàng hoàng, chứ không thể để người ngoài ở nhờ, sinh con tại đây, biến nhà con thành cái nhà tập thể.”
Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Em chồng ôm bụng, khóc lóc:
“Chị ác lắm! Chị muốn mẹ con tôi ra đường sao?”
Tôi rùng mình, hiểu rằng mình đang bị đẩy vào thế ác, còn họ thì dùng cái thai để buộc tôi phải im lặng. Nhưng tôi biết, nếu nhượng bộ lúc này, cả đời tôi sẽ phải sống trong cảnh bị chèn ép, ngay trong chính ngôi nhà mà mình cùng chồng đổ mồ hôi, nước mắt để dựng lên.
Tôi nhìn thẳng vào chồng:
“Anh phải nói rõ. Đây là nhà của vợ chồng mình, hay là nhà cho em anh và cả gia đình nó? Nếu anh không có câu trả lời dứt khoát, em sẽ tự tìm đường đi riêng.”
Lần này, cả nhà chết lặng. Em chồng cúi gằm mặt, mẹ chồng tức tối, còn chồng tôi ngồi lặng như tượng đá…