Tôi vừa sinh con được hai tháng, người còn yếu, con nhỏ quấy khóc liên tục. Vậy mà từ ngày em gái chồng sinh xong, mẹ chồng lập tức khăn gói về nhà ngoại để chăm bẵm. Bà ở đó từ sáng đến tối, cơm nước cũng lo, cháu ngoại khóc là bà bế ngay, còn nhà tôi thì trống huơ trống hoác.
Tôi cắn răng chịu đựng, nghĩ thôi thông cảm vì ai cũng thương con gái đẻ. Nhưng mấy hôm nay tôi kiệt sức, có hôm ôm con sốt hâm hấp, gọi bà thì bà gắt:
– “Con gái tôi đẻ, tôi phải lo chứ. Cô cũng làm mẹ rồi, phải tự xoay sở đi.”
Uất ức dồn nén, tôi quay sang nói với chồng:
– “Anh thử nhìn xem, em cũng mới sinh, con còn đỏ hỏn, mà mẹ mặc kệ. Cả ngày chỉ lo cho cháu ngoại. Còn con mình thì sao?”
Nhưng thay vì thấu hiểu, chồng lại buông thõng một câu khiến tôi chết lặng:
– “Con mẹ, mẹ xót chứ. Cô là con dâu mà, đừng so bì với em gái tôi.”
Tôi nghẹn họng, nước mắt trào ra. Hóa ra trong mắt chồng và gia đình anh, tôi mãi mãi chỉ là “người ngoài”. Đêm ấy, tôi bế con vào phòng, tim như có ai bóp nghẹt. Tôi tự hỏi, liệu có phải mình đã chọn sai người, sai cả mái ấm để gửi gắm tuổi trẻ và những hy sinh của mình?
Đêm đó, tôi không ngủ nổi. Con quấy khóc, tôi vừa mệt vừa tủi thân, nước mắt rơi ướt cả gối. Tôi quyết định sáng hôm sau sẽ nói chuyện rõ ràng một lần nữa với chồng.
Thế nhưng, chưa kịp mở lời, tôi đã nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với mẹ ngoài phòng khách:
– “Mẹ cứ yên tâm ở bên em con đi, ở nhà con lo được. Vợ con thì kêu ca thế thôi chứ chẳng sao đâu.”
Từng lời như dao cứa vào tim tôi. Tôi bước ra, ôm con đứng ngay trước mặt anh, giọng run run:
– “Anh lo được cái gì? Anh đi làm từ sáng đến tối, ai nấu cơm, ai bế con, ai lo cho em khi em ngất đi vì mệt? Anh có bao giờ thấy em nằm co ro trong phòng một mình chưa?”
Chồng tôi sững lại, nhưng vẫn cố giữ giọng lạnh lùng:
– “Cô đừng làm quá. Phụ nữ nào chả thế. Cô còn hơn khối người, ít ra tôi vẫn đi làm nuôi cả nhà.”
Tôi gào lên trong uất nghẹn:
– “Anh nuôi cả nhà ư? Vậy anh thử nhìn con xem, mấy hôm nay con sốt, em một mình xoay xở. Anh có biết em đứng trước gương, nhìn thân thể mình tàn tạ, mà chẳng có một ai bên cạnh an ủi? Anh coi thường em vì em là con dâu, không phải con đẻ của mẹ anh, đúng không?”
Không khí đặc quánh lại, im lặng bao trùm. Anh nhìn tôi, ánh mắt có phần dao động nhưng vẫn cứng rắn.
Đúng lúc ấy, cửa bật mở. Mẹ chồng tôi về. Bà nghe thấy hết những lời tôi vừa nói. Bà cau mày, giọng đầy khó chịu:
– “Cô làm dâu nhà này mà nói năng hỗn láo thế hả? Con gái tôi là máu mủ ruột rà, cô làm sao so bì được. Cô mà không chịu nổi thì… dọn về nhà mẹ đẻ mà ở!”
Tôi ôm chặt con vào lòng, toàn thân run rẩy. Lần đầu tiên, ý nghĩ rời khỏi ngôi nhà này lóe lên trong đầu – một ý nghĩ vừa đáng sợ vừa giải thoát.
Tôi ôm con run rẩy trước mặt mẹ chồng, từng lời bà nói như xé nát lòng tôi. Không khí đặc quánh đến mức ngay cả tiếng thở cũng trở nên nặng nề. Tôi đã định im lặng, nhưng ánh mắt ngây thơ của con bé trong vòng tay khiến tôi không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, giọng khản đặc:
– “Được, nếu mẹ coi con chỉ là người ngoài, thì con xin phép bồng cháu về nhà ngoại. Ở đó ít ra con còn có một vòng tay để dựa vào.”
Chồng tôi tái mặt:
– “Cô dọa ai đấy? Vợ chồng mà nói bỏ đi là bỏ được sao?”
Tôi không nói thêm một lời. Tôi lẳng lặng gom vài bộ quần áo sơ sinh của con, vài đồ dùng cá nhân, rồi bước ra cửa. Mẹ chồng lạnh lùng quay đi, coi như không nhìn thấy. Chồng tôi thì đứng chết lặng, không chạy theo, không níu giữ.
Ngay đêm ấy, tôi về nhà mẹ đẻ. Nhìn tôi tiều tụy, bố mẹ lặng người, chỉ biết ôm con gái và cháu ngoại mà khóc. Tôi chưa từng thấy mình yếu đuối như vậy, nhưng ít ra ở đây, tôi không bị coi khinh.
Nhưng chưa kịp nguôi ngoai, chỉ hai ngày sau, điện thoại tôi reo liên tục. Chồng gọi, giọng hoảng loạn:
– “Con… con bị sốt cao rồi! Anh không biết phải làm sao cả. Em về đi, anh xin em đấy!”
Tôi chết điếng, vội vàng chạy về. Nhìn chồng lúng túng bế đứa bé nóng ran trên tay, mắt đỏ hoe, tôi vừa thương vừa hận. Mẹ chồng cũng ở đó, gương mặt thất thần, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày.
Bác sĩ bảo nếu đưa chậm thêm chút nữa, con có thể co giật nguy hiểm. Tôi ôm con, nước mắt rơi lã chã.
Căn phòng bệnh viện hôm ấy im phăng phắc. Mẹ chồng ngồi bệt xuống ghế, khẽ thở dài:
– “Tôi… đã sai rồi. Tôi mải lo cho con gái mà quên mất cô cũng vừa sinh, cũng là mẹ, cũng cần được chở che…”
Tôi nhìn bà, lòng rối như tơ vò. Chồng tôi nắm lấy tay tôi, run rẩy:
– “Anh xin lỗi. Từ nay anh sẽ khác. Chỉ cần em cho anh một cơ hội…”
Tôi lặng người, ôm chặt con. Tha thứ hay buông tay – lúc này tôi vẫn chưa thể quyết định, chỉ biết rằng đứa bé trong vòng tay mới là điều quý giá nhất, còn những người lớn… sẽ phải học cách thay đổi để xứng đáng.