Tôi vốn nghĩ chuyện giúp em gái mình 400 triệu mua ô tô chẳng phải vấn đề gì to tát. Nó làm công nhân xa quê, ngày nắng ngày mưa đi làm bằng xe máy, nhìn em gái lọ mọ dưới mưa mà lòng tôi xót xa. Có chút tiền để dành, tôi đưa cho nó mua chiếc xe cũ, coi như san sẻ bớt gánh nặng.
Nhưng hôm vợ biết chuyện, mặt cô ấy đổi sắc ngay lập tức. Cô ấy đập mạnh cái chén đang rửa xuống bồn, giọng chua chát:
– Anh giàu quá nhỉ, bố mẹ con cái chưa lo đủ mà lo cho cả em gái. Hay là anh nuôi luôn cả họ nhà anh đi cho trọn nghĩa tình!
Tôi sững người. Tôi không nghĩ vợ lại phản ứng dữ dội đến thế. Tôi giải thích rằng em gái chỉ nhận tiền vay, sau này sẽ trả dần, nhưng vợ gạt đi:
– Vay à? Anh nói nghe hay thật! Em gái anh làm công nhân, lương ba cọc ba đồng, trả được lúc nào? Chẳng qua là anh biếu không, rồi sau này vợ chồng con cái mình thắt lưng buộc bụng gánh hộ thôi!
Không khí trong nhà đặc quánh. Mẹ tôi tình cờ ghé qua, nghe được câu chuyện liền chen vào:
– Em nó khó khăn, anh giúp thì có gì sai? Vợ chồng với nhau phải biết nghĩ cho người thân chứ!
Lời mẹ như dầu đổ vào lửa. Vợ tôi bật khóc, vừa khóc vừa nức nở:
– Lúc nào cũng người thân, người thân! Còn tôi với các con anh có bao giờ được coi là người thân chưa?
Câu nói ấy khiến tôi nghẹn lại. Tôi nhìn sang con trai đang ngồi ở góc phòng, đôi mắt hoang mang khi thấy bố mẹ cãi nhau. Tôi chợt nhận ra, chỉ một quyết định giúp em gái mà đã làm cả gia đình tôi chao đảo.
Trong tôi bắt đầu dấy lên câu hỏi: Liệu mình có sai khi đặt tình máu mủ lên trước hạnh phúc của vợ con? Hay chính vợ mới là người quá ích kỷ?
Căn nhà nhỏ đêm đó tràn ngập tiếng khóc, tiếng cãi vã, và cả sự im lặng nặng nề mà tôi chưa từng trải qua.
Đêm hôm đó, sau trận cãi vã, vợ tôi không nói thêm câu nào nữa. Cô ấy chỉ nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt lạnh băng rồi buông một câu khiến cả nhà chết lặng:
– Được, anh thương em gái thì tôi cũng chẳng cản. Nhưng trong 2 ngày tới, em gái anh phải đem đủ 400 triệu trả lại. Nếu không, anh đừng trách tôi làm căng.
Nói rồi, vợ ôm con vào phòng, sập cửa đánh “rầm” một cái.
Tôi chết sững, còn mẹ tôi thì thở dài, trách vợ tôi quá quắt. Nhưng tôi hiểu vợ đang giận đến cực điểm, không thể thuyết phục trong lúc này.
Hôm sau, tôi gọi điện cho em gái. Nó vừa nghe xong thì nghẹn giọng:
– Anh ơi, em lấy đâu ra 400 triệu bây giờ. Xe đã mua, trả lại cũng mất giá. Em định đi làm rồi gửi dần cho anh, chứ tiền mặt thì… không thể xoay nổi.
Tôi ngồi thừ cả buổi. Một bên là em gái, giọt máu cùng huyết thống đang trông cậy vào mình. Một bên là vợ, người chung lưng đấu cật xây dựng gia đình. Nếu không có tiền trả lại, chắc chắn sóng gió sẽ còn dữ dội hơn.
Đúng lúc đó, vợ tôi bước ra, lạnh lùng quăng lên bàn một tập giấy:
– Đây là đơn vay ngân hàng. Em gái anh muốn giữ xe thì tự đứng tên mà vay, tự chịu trách nhiệm. Còn nhà này, tôi không chấp nhận gánh hộ!
Không khí nặng nề đến mức tôi nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Tôi nhìn em gái đang òa khóc ở đầu dây điện thoại, rồi nhìn tập hồ sơ vay trên bàn. Trước mắt tôi, hạnh phúc gia đình như đang bị kéo căng đến sắp đứt…