Năm nay tôi 40 tuổi, trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, sống cảnh gà trống nuôi con trai suốt nhiều năm. Tôi cứ nghĩ đời mình đã khép lại với hạnh phúc, cho đến khi gặp cô ấy – một người phụ nữ cũng từng dang dở, có hoàn cảnh tương đồng. Sự thấu hiểu khiến tôi tin rằng, lần này, mình đã tìm được một bến đỗ.
Một buổi chiều cuối tuần, tôi đưa cô ấy về nhà, lòng ngập tràn hy vọng. Tôi nghĩ, mẹ tôi – sau bao năm nhìn con trai cô đơn – hẳn sẽ mừng rỡ khi tôi quyết định đi bước nữa.
Nhưng ngay khi bước vào cửa, còn chưa kịp giới thiệu, mẹ tôi đã bật dậy, mặt biến sắc, đôi mắt đỏ ngầu:
“Cô cút khỏi nhà này cho tôi! Tôi không bao giờ chấp nhận loại đàn bà như cô!”
Cả căn nhà chết lặng. Tôi sững người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người phụ nữ đi bên cạnh tái mét, hai bàn tay run rẩy.
Tôi gấp gáp hỏi:
“Mẹ! Sao mẹ lại nói vậy? Cô ấy có lỗi gì đâu? Cô ấy cũng chỉ muốn được làm lại cuộc đời…”
Mẹ tôi quay phắt sang, giọng đầy phẫn nộ:
“Con có biết ả đàn bà này là ai không? Năm xưa, chính nó là người cặp kè với cha con sau lưng mẹ! Nó đã phá nát gia đình này, khiến mẹ sống trong tủi nhục bao năm trời! Và giờ, nó lại vác mặt về đây, muốn làm dâu nhà này sao? Không đời nào!”
Tôi chết lặng. Tai tôi ù đi, từng lời của mẹ như sét đánh. Tôi quay sang nhìn cô ấy. Gương mặt người phụ nữ tôi yêu thương đầy nước mắt, môi mấp máy nhưng không thốt được lời nào. Sự im lặng ấy, với tôi, còn đáng sợ hơn vạn lời thanh minh.
Con trai tôi ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện, chỉ thấy không khí trong nhà căng như dây đàn. Còn tôi, tim như vỡ vụn: một bên là người phụ nữ từng làm tan nát gia đình mình, nay lại là người tôi trót đặt niềm tin; một bên là mẹ già, người nắm rõ tất cả sự thật phũ phàng.
Tôi chưa bao giờ rơi vào thế bế tắc đến vậy…
Căn phòng như nghẹt thở. Tôi nhìn sang cô ấy, đôi mắt tìm một lời giải thích, một tia phản kháng. Nhưng người phụ nữ ấy chỉ run rẩy, nước mắt rơi lã chã.
Mẹ tôi gằn giọng:
“Con còn chờ gì nữa? Hỏi đi! Hỏi xem ả ta có dám chối không?”
Tôi nuốt khan, giọng khàn đặc:
“Có đúng… là như mẹ nói không? Năm xưa… em từng có quan hệ với cha tôi?”
Cô ấy bật khóc, quỳ sụp xuống, bàn tay ôm mặt:
“Anh… em xin lỗi. Năm đó em còn trẻ, dại dột, bị ông ấy dụ dỗ. Em biết sai, nhưng em đã chấm dứt từ lâu rồi. Bao năm nay em sống trong dằn vặt, hối hận. Em chỉ mong được bắt đầu lại bên anh, để bù đắp…”
Lời thú nhận như nhát dao đâm thẳng vào tim. Tôi đứng chết lặng. Con trai tôi nhìn mẹ kế tương lai bằng đôi mắt kinh ngạc, còn mẹ tôi thì bật cười chua chát:
“Bù đắp ư? Cô tưởng chuyện cô làm tan nát gia đình tôi, phản bội tôi, làm nhục tôi suốt bao năm… chỉ cần nói ‘hối hận’ là xong sao? Cô còn trơ trẽn đến mức quay lại quyến rũ chính con trai người đàn ông từng lên giường với cô? Thật ghê tởm!”
Cô ấy òa khóc, bò đến gần tôi, nắm lấy tay áo tôi run rẩy:
“Anh… em thực lòng yêu anh. Em không còn dính dáng gì đến quá khứ nữa. Xin anh tin em một lần, cho em cơ hội làm lại…”
Tôi giật mạnh tay ra, cảm giác toàn thân lạnh buốt. Tôi nhìn người phụ nữ ấy – từng tin là cứu rỗi của đời mình – giờ hóa ra là bóng ma từ vết thương cũ của mẹ.
“Đủ rồi,” tôi nói, giọng trầm xuống, run rẩy mà sắc lạnh, “Tôi không thể nào bước tiếp với người từng phá nát gia đình mình. Xin lỗi, nhưng cô đi đi. Từ nay, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mẹ con tôi nữa.”
Người phụ nữ ấy gào khóc, ôm lấy con gái rồi loạng choạng bước ra khỏi nhà. Tiếng cửa đóng sập lại như dập tắt tia hy vọng cuối cùng.
Trong phòng, chỉ còn tiếng thở nặng nề của mẹ và tiếng tim tôi đập loạn. Tôi quay sang, nhìn con trai đang run rẩy, rồi nhìn mẹ – đôi mắt vẫn còn ầng ậc nước – và hiểu ra: có những vết thương quá khứ, không bao giờ được phép xới lại bằng tình yêu mù quáng.