×
×

Tôi s/inh đôi hai cháu gái, nhờ mẹ chồng lên chăm ở cữ mà bà nói thẳng một câu khiến tôi ngẩn cả người “đ/ẻ gì đ/ẻ lắm thế, giỏi tự đi mà chăm”

Đêm hôm đó, tôi vừa trải qua ca mổ sinh đôi, người còn đau nhức, sữa thì chưa về, hai đứa bé thay nhau khóc ngằn ngặt. Chồng tôi đi làm cả ngày, chỉ có buổi tối mới về, trong lòng tôi chỉ biết bấu víu vào hy vọng mẹ chồng sẽ lên giúp.

Sáng hôm sau, bà kéo cái vali nhỏ, bước vào phòng bệnh. Tôi thở phào, còn chưa kịp mở miệng cảm ơn thì bà đã cất giọng dửng dưng:

“Đẻ gì đẻ lắm thế, giỏi thì tự đi mà chăm. Tôi chỉ ở đây vài hôm thôi, không hầu được đâu.”

Câu nói lạnh lùng như dội gáo nước vào tim tôi. Tôi ngẩn người, mắt nhòe đi. Tôi tưởng mẹ chồng sẽ động viên, thương cảm, ai ngờ lại trách móc như thể sinh đôi là lỗi của tôi.

Đêm thứ hai, bà cố tình đóng cửa phòng riêng đi ngủ, mặc hai đứa bé khóc đến khản giọng. Tôi gượng đứng dậy, vết mổ rỉ máu, lưng đau buốt, vừa bế bé này vừa dỗ bé kia. Tôi run rẩy cầu cứu:

– Mẹ ơi, mẹ bế giúp con một đứa với, con chịu không nổi nữa…

Bà đáp gọn lỏn:

“Cô muốn sinh thì tự lo, tôi không nuôi hộ đâu. Nhà tôi nuôi một thằng con trai là đủ rồi.”

Tôi cắn chặt môi, nước mắt rơi ướt gối. Hình ảnh những ngày mang bầu, tôi vẫn gọi điện hỏi thăm bà, gửi quà biếu bà, nghĩ bụng sau này sinh nở sẽ được mẹ chồng thương. Nhưng thực tế phũ phàng quá.

Đỉnh điểm là hôm chồng tôi về, thấy tôi xanh xao bế hai đứa con, anh hoảng hốt:

– Trời ơi, em làm sao thế này? Sao mẹ không giúp em?

Mẹ chồng tôi thản nhiên ngồi uống nước, đáp lại:

– Tôi nuôi anh đến tận giờ này là trọn nghĩa. Con dâu thì việc gì đến lượt tôi phải gánh? Nó đẻ, thì nó tự chịu.

Chồng tôi chết lặng. Tôi nhìn anh, lòng nửa uất ức, nửa đau đớn. Tôi hiểu, từ nay mọi sóng gió tôi phải tự mình chống chọi.

Nhưng chính trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, tôi cũng nhận ra: tôi không thể trông mong vào một người không có tình thương. Hai đứa con là sức mạnh duy nhất để tôi gượng dậy, để rồi một ngày nào đó, mẹ chồng sẽ phải hối hận khi nhìn thấy tôi tự mình vượt qua tất cả, nuôi dạy các con thành người.

Căn phòng bệnh viện lúc đó im phăng phắc, chỉ có tiếng thút thít khe khẽ của hai đứa bé. Chồng tôi đứng sững, rồi quay sang mẹ, giọng anh run lên:

– Mẹ… sao mẹ lại nói vậy? Con nhờ mẹ lên là vì tin mẹ thương con dâu, thương cháu. Đằng này…

Mẹ chồng tôi hất hàm, giọng gắt gỏng:

– Tao nuôi mày khôn lớn đã đủ mệt rồi. Giờ lại bắt tao nuôi thêm vợ mày với hai đứa trẻ con? Đẻ dồn dập thế, có nghĩ đến ai đâu?

Nghe tới đó, tôi lặng người, bàn tay đang ôm con run bần bật. Chồng tôi đỏ mặt, lần đầu tiên tôi thấy anh nén giận đến mức gân xanh nổi trên thái dương.

Mẹ quá đáng lắm! – Anh gần như quát lên. – Con với vợ tự lo thì cũng không bao giờ bỏ mặc bà. Nhưng mẹ có biết mấy ngày qua vợ con khổ thế nào không? Vết mổ chưa lành, hai đứa nhỏ khóc suốt đêm… mẹ coi như không thấy?

Mẹ chồng trừng mắt, đập mạnh cái cốc xuống bàn:

– Đừng có giở giọng dạy đời tao! Tao đã nói rồi, ai đẻ thì tự lo. Tao không phải ô sin cho nhà mày!

Không khí căng như dây đàn. Tôi tưởng anh sẽ im lặng như mọi khi, nhưng không… Anh bước thẳng đến, mở tủ lấy quần áo của mẹ bỏ lại vào vali, giọng dứt khoát:

– Nếu mẹ không muốn giúp, thì xin mẹ về. Con không cần một người chỉ biết chê bai, bỏ mặc con dâu trong lúc nguy nan.

Mẹ chồng chết lặng vài giây, mắt trừng trừng nhìn anh. Bà không ngờ đứa con trai vốn hiền lành, kính mẹ lại dám cứng rắn đến vậy.

– Mày… mày dám đuổi tao?

– Con không đuổi, nhưng nếu mẹ ở đây chỉ để nói những lời làm vợ con tổn thương thì xin mẹ về nghỉ ngơi. Ở lại càng thêm nặng nề.

Không khí đặc quánh. Tôi ôm hai đứa con, trái tim đập thình thịch. Mẹ chồng run run cầm lấy vali, mắt thoáng chút gì đó vừa tức giận, vừa tủi thân. Bà kéo cửa bước đi, để lại khoảng trống nặng nề phía sau.

Tôi nhìn chồng, nước mắt lăn dài. Anh siết chặt vai tôi, nói nhỏ:

– Từ nay em chỉ cần nhớ, anh sẽ ở đây. Dù thế nào, chúng ta cũng không cô đơn.

Câu nói ấy, trong giây phút chao đảo nhất, đã thắp lên trong tôi một ngọn lửa ấm áp. Tôi biết, sóng gió gia đình mới chỉ bắt đầu, nhưng ít nhất tôi còn có một bờ vai thật sự để dựa vào.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News