Hôm ấy, chồng tôi hí hửng lái con xe mới mua gần 3 tỷ về, bóng loáng, mùi da mới còn ngai ngái. Vừa dựng trước cửa, cả xóm xôn xao. Người thì trầm trồ, kẻ thì tấm tắc: “Nhà nó giỏi thật, mua được cả xe bạc tỷ.”
Nhưng chẳng phải ai cũng vui. Ngay chiều đó, anh hàng xóm sát vách mặt hầm hầm, chạy đi gọi trưởng thôn, tố nhà tôi “lấn chiếm vỉa hè, đỗ xe chắn lối đi chung”.
Trưởng thôn đến, nói đôi câu bóng gió. Chồng tôi vốn nóng tính, cãi tay đôi, lời qua tiếng lại. Tôi ngồi nghe mà tức nghẹn. Đêm đó, cả nhà bàn nhau: “Người ta ghen ăn tức ở thì mình phải dằn mặt. Xe thì vẫn để nguyên, nhưng sáng mai… để thử xem ai hơn ai.”
Rạng sáng, chồng tôi bê hẳn một cái thủ lợn còn bốc khói, đặt chình ình trước cổng, hương khói nghi ngút. Tôi thì thắp nhang, vái vọng, nói oang oang cho cả xóm nghe:
– “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Mong gia tiên phù hộ, ai ganh ghét nhà này thì tự khắc gãy gánh giữa đường.”
Cả xóm ùa ra xem, người cười, người thì thào. Riêng nhà hàng xóm kia tức tối đến tím mặt.
Nhưng cao trào lại đến sáng hôm sau. Khi chúng tôi vừa mở cửa định dọn thủ lợn đi thì… không thấy xe đâu nữa! Cả con đường nhốn nháo, người bảo bị cẩu đi, kẻ bảo mất trộm.
Một lúc sau, công an xã đến thông báo: xe bị kéo về trụ sở vì “đỗ sai quy định, chắn lối thoát hiểm”. Và người ký đơn tố cáo… chính là anh hàng xóm ghen ghét kia.
Chồng tôi sững sờ chết lặng, tôi thì uất nghẹn, cả xóm xì xào bàn tán:
– “Thờ cúng thì cúng, răn đe thì răn đe, nhưng động vào pháp luật thì khác gì tự đưa đầu vào thòng lọng?”
Từ chuyện khoe xe bạc tỷ, cuối cùng nhà tôi lại thành trò cười cho cả làng: “Mua xe chưa ấm chỗ đã bị hàng xóm hạ một đòn đau điếng.”