Ngày bố mất, căn nhà bỗng yên ắng lạ thường. Bố ra đi để lại một cuốn sổ tiết kiệm – 11 tỷ đồng, đứng tên anh trai tôi. Bố từng dặn trước:
“Tiền này cho thằng Minh. Nó lo việc hương khói, giữ lấy căn nhà này.”
Mọi chuyện tưởng sẽ yên ổn, cho đến khi chị Hạnh – con gái lớn – bỗng làm đơn kiện đòi chia thừa kế.
Chị đứng giữa phòng khách, mắt đỏ hoe nhưng giọng sắc lạnh:
“Em có quyền giữ nhà, nhưng 11 tỷ không phải của riêng em. Em muốn ôm hết sao?”
Anh Minh nổi cáu:
“Chị nói gì vậy? Bố dặn để lại cho em. Chị không thiếu thốn gì, sao lại làm thế?”
Chị Hạnh cười nhạt, nhưng nụ cười ấy khiến ai nhìn cũng rùng mình:
“Vậy thì em phải nghe sự thật này – bố mẹ đã nói dối em suốt 50 năm.”
Căn phòng như sụp đổ trong một thoáng. Anh Minh lắp bắp:
“Chị… chị nói gì?”
Chị Hạnh lấy ra một phong bì cũ, ném lên bàn. Trong đó là tờ giấy khai sinh đã ố vàng. Cái tên trên đó – “Trần Minh” – khiến anh chết lặng, nhưng dòng chữ “con nuôi” ở mục ghi chú như xé nát tim mọi người.
“Em không phải con ruột của bố mẹ. Họ nhận em từ cô nhi viện năm 1975. Và giờ, em ôm hết tài sản – còn chúng tôi thì sao?”
Bố mẹ đã qua đời, không ai đứng ra giải thích. Mọi ký ức bỗng trở nên xa lạ.
Anh Minh gào lên, giọng run rẩy:
“Không! Bố mẹ chưa bao giờ nói thế… Chị bịa chuyện!”
Chị Hạnh đặt thêm xấp giấy tờ giám định ADN cũ rích lên bàn, giọng đanh lại:
“Tôi ước gì mình bịa chuyện. Nhưng sự thật là bố mẹ đã giấu em, giấu cả họ hàng, suốt 50 năm.”
Anh Minh ngồi bệt xuống đất. Căn nhà chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần lạch cạch trên trần nhà.
Cái tin “không phải con ruột” lan ra ngoài, hàng xóm bàn tán, họ hàng xì xào. Anh Minh bị giằng xé giữa hai lựa chọn: giữ trọn lời dặn của người đã mất hay chia tài sản để đổi lại sự bình yên cho gia đình.
Nhưng quan trọng hơn cả – lòng tin đã vỡ.
Đêm đó, anh thắp nhang trên bàn thờ bố, thì thầm trong nước mắt:
“Bố mẹ ơi, con là ai? Và suốt đời này, con còn tin vào điều gì đây?”