×
×

“Chú em làm phục vụ thì cứ lo bưng bê đi, dạy đ/ời ai thế?”, nói rồi người đàn ông đó l/ao về phía tôi….

Tôi là nhân viên phục vụ ở một quán cà phê nhỏ, nằm ngay góc phố trung tâm. Công việc mỗi ngày vốn đơn giản: pha cà phê, bưng đồ uống và giữ cho khách hàng cảm thấy thoải mái. Nhưng hôm nay, mọi thứ đã vượt ngoài sức chịu đựng của tôi.

Khoảng hơn 3 giờ chiều, có ba vị khách bước vào. Ăn mặc bảnh bao, giọng nói ồn ào, vừa ngồi xuống đã rít từng hơi thuốc phả khói mù mịt. Trong quán, bảng “CẤM HÚT THUỐC” treo ngay trước mắt họ, nhưng họ coi như không thấy. Khói thuốc quẩn trong không khí, khiến vài khách khác nhăn mặt khó chịu.

Tôi bước đến, giữ giọng nhã nhặn:
“Anh ơi, trong quán có biển cấm hút thuốc, mong các anh thông cảm…”

Một trong ba người nhìn tôi, cười khẩy:
“Chú em làm phục vụ thì cứ lo bưng bê đi, dạy đời ai thế?”

Tôi vẫn cố kiềm chế, nhẹ nhàng lặp lại:
“Em chỉ làm đúng quy định của quán, mong các anh hợp tác…”

Chưa dứt lời, một kẻ đứng phắt dậy, dùng tay gạt mạnh khay nước tôi cầm, ly cà phê đổ tràn xuống nền. Hắn quát:
“Quán này tụi tao trả tiền thì muốn làm gì làm, chú mà lắm lời thì đừng trách!”

Trong thoáng chốc, cả ba người đồng loạt lao vào xô đẩy, đấm đá. Tôi chỉ kịp giơ tay che mặt, cảm giác máu nóng rỉ ra nơi khóe môi. Những vị khách khác hoảng hốt đứng dậy, có người vội gọi điện báo công an.

Tiếng bàn ghế đổ ầm ầm, khung cảnh hỗn loạn. Chủ quán chạy tới can ngăn nhưng không nổi. May mắn, chỉ vài phút sau, lực lượng công an phường ập tới. Ba kẻ kia vẫn hùng hổ, nhưng bị khống chế ngay tại chỗ.

Ngồi bệt xuống sàn, thở hổn hển, tôi run rẩy nhìn những vết bầm trên tay. Trong lòng dâng lên nỗi uất nghẹn: chỉ vì nhắc nhở đúng luật, tôi lại phải chịu đòn. Nhưng ít nhất, tôi biết mình không sai. Và cảnh tượng hôm nay chắc chắn sẽ trở thành bằng chứng rõ ràng để những kẻ coi thường pháp luật phải trả giá.

Ba gã khách kia bị áp giải ra ngoài, vẫn còn gào thét chửi bới. Công an nhanh chóng khống chế, bấm tay họ ra sau lưng và đưa về trụ sở phường. Trong quán, mọi người vẫn chưa hết bàng hoàng. Một vị khách nữ run run đặt tay lên vai tôi:

“Cậu yên tâm, chúng tôi đều thấy tận mắt, sẽ làm chứng cho cậu.”

Nghe câu đó, tôi mới thấy tim mình ấm lại. Chủ quán vội lấy khăn đưa tôi cầm máu, rồi lắp bắp:
“Em yên tâm, quán sẽ đứng ra bảo vệ quyền lợi cho em. Những kẻ coi thường luật pháp này không thể ngang ngược mãi được.”

Tại trụ sở công an, sau khi lấy lời khai, nhiều nhân chứng đã xác nhận tôi chỉ nhắc nhở lịch sự, còn nhóm kia cố tình gây rối. Trước bằng chứng rõ ràng cùng đoạn camera giám sát, ba kẻ đó không còn cãi được.

Công an lập biên bản: “Hành vi cố ý gây thương tích và gây rối trật tự công cộng”. Tin này lan ra, ai nấy đều phẫn nộ. Tôi phải đi bệnh viện khâu mấy mũi ở môi và trán, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm.

Vài ngày sau, tôi nghe tin ba kẻ kia bị tạm giữ, chờ xử lý nghiêm. Quán cà phê cũng dán thêm thông báo lớn: “Mọi hành vi vi phạm nội quy sẽ bị xử lý theo pháp luật.”

Tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng trọ, vết thương còn đau nhói, nhưng lòng tôi lại cảm thấy thanh thản. Tôi biết, mình đã đứng lên bảo vệ điều đúng đắn, và công lý cuối cùng cũng đã được thực thi.

Chuyện mang tính chất hư cấu

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News