Tôi và Minh yêu nhau được 2 năm. Từ lần đầu gặp ở một buổi hội thảo sinh viên, tôi đã bị thu hút bởi sự chững chạc và thông minh của anh. Dù luôn thấy anh sống đơn giản, không bao giờ khoe mẽ, tôi chưa từng hỏi nhiều về gia đình anh. Anh chỉ nói mẹ là người kinh doanh tự do, còn ba mất sớm. Tôi tin thế, và vì yêu, tôi không tò mò thêm.
Đến ngày Minh rủ tôi về ra mắt, tôi hồi hộp chuẩn bị. Tôi mang theo hộp bánh nhỏ, ăn mặc chỉn chu, cứ nghĩ sẽ đến một ngôi nhà bình thường ở ngoại ô Hà Nội. Nhưng không… Chiếc taxi dừng lại trước một biệt thự ba tầng lộng lẫy, cổng sắt hoa văn uốn lượn, sân vườn cắt tỉa công phu, có cả hồ cá và xe sang đỗ kín gara.
Tôi đứng chết lặng. “Nhà anh đây á?” – tôi thốt lên. Minh chỉ cười: “Anh không muốn em yêu anh vì những thứ này.”
Chưa kịp định thần, cánh cửa gỗ mở ra, một người phụ nữ khoảng ngoài 50 bước ra, sang trọng, lạnh lùng. Tôi sững sờ. Đó là bà Ngân – người từng đuổi việc mẹ tôi khi mẹ làm giúp việc cho nhà bà 4 năm trước.
Ký ức ập về như bão. Mẹ tôi từng về nhà khóc nức nở vì bị vu cho tội “trộm đồ” dù không có bằng chứng. Bà chủ không cần điều tra, lập tức cho thôi việc, còn cảnh cáo các nhà khác trong khu. Mẹ tôi mất việc giữa mùa dịch, suýt trầm cảm, tôi từng ôm mẹ mà hận người đàn bà ấy đến tận xương tủy.
Tôi cố giữ bình tĩnh, cúi đầu chào. Bà Ngân nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt khẽ giật:
– Cô là…
– Mẹ cháu là bác Liên, từng làm giúp việc cho nhà mình, ạ.
Không khí đóng băng.
Minh bất ngờ nhìn tôi, rồi quay sang mẹ:
– Mẹ từng đuổi bác Liên sao? Mẹ biết chuyện đó ảnh hưởng đến gia đình người ta thế nào không?
Bà Ngân lặng người. Bà tránh ánh mắt tôi. Bữa cơm hôm đó căng thẳng đến nghẹt thở. Tôi chỉ ăn được vài miếng rồi xin phép về sớm.
Tối hôm ấy, Minh đến nhà tôi. Anh cúi đầu xin lỗi mẹ tôi. Mẹ tôi chỉ im lặng, nước mắt rơi lặng lẽ. Minh nói:
– Nếu mẹ anh không thay đổi, anh sẵn sàng rời khỏi ngôi nhà đó. Em là người duy nhất anh muốn gắn bó.
Tôi không nói gì. Trong tim tôi dậy sóng. Tôi yêu Minh, nhưng quá khứ kia vẫn là vết cứa sâu không dễ lành…
Sau bữa cơm căng thẳng hôm ấy, tôi đã nghĩ mọi chuyện sẽ lắng xuống. Nhưng không, bi kịch chỉ mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, Minh nhắn: “Mẹ muốn gặp em, chỉ hai người thôi. Anh không thể ngăn.”
Tôi run tay, nhưng vẫn đến căn biệt thự đó. Cánh cửa gỗ nặng nề đóng sập sau lưng, tạo cảm giác như tôi vừa bị nuốt chửng vào thế giới lạnh lẽo của bà Ngân.
Bà ngồi sẵn trong phòng khách, trên bộ sofa da màu nâu trầm, ly trà đặt ngay ngắn trước mặt. Ánh mắt bà không còn lảng tránh như hôm ra mắt, mà trực diện, sắc lạnh:
– Cô ngồi đi. – Bà chỉ tay.
Tôi ngồi xuống, hai bàn tay nắm chặt vào nhau để khỏi run.
– Tôi sẽ nói thẳng. – Bà chậm rãi. – Gia đình cô và gia đình tôi… không cùng đẳng cấp. Cô biết điều đó.
Câu nói như cái tát. Tôi siết chặt môi.
– Cháu yêu Minh, và cháu tin… – Tôi chưa kịp nói hết câu, bà cắt ngang.
– Tình yêu không nuôi nổi gia đình, không cho anh ấy tương lai. Tôi đã điều tra, mẹ cô chỉ là người làm thuê, lại từng… làm cho nhà tôi. – Bà nhấn mạnh chữ từng như mũi dao xoáy vào vết thương cũ. – Tôi không muốn có một “nàng dâu hận thù” trong nhà.
Tôi cắn chặt răng, cố nuốt nước mắt.
– Cháu chưa bao giờ nghĩ sẽ trả thù. Cháu chỉ muốn sống hạnh phúc với anh Minh.
Bà dựa người vào ghế, giọng trầm xuống, như ra phán quyết cuối cùng:
– Nếu thực sự yêu nó, cô nên tự rút lui. Đừng kéo Minh xuống cùng hoàn cảnh của cô.
Câu nói ấy khiến trái tim tôi như vỡ vụn.
Minh gọi cho tôi liên tục tối hôm đó. Tôi không nghe. Tôi nằm trên giường, trong đầu vang vọng lời bà Ngân: “Tự rút lui đi.”
Ngày hôm sau, tôi gặp Minh. Anh ôm lấy tôi, thì thầm:
– Anh không quan tâm gia cảnh. Anh chỉ cần em.
Tôi lặng lẽ nhìn anh, trong đầu dấy lên một câu hỏi: Liệu tình yêu của chúng tôi có đủ mạnh để chống lại những định kiến tàn nhẫn và quá khứ đau đớn này không?