×
×

Tôi gồ;/ng gá;/nh mọi chi tiêu trong nhà, còn chồng chỉ giữ lư:ơ:ng và đứng tên sổ tiết kiệm và nói: “Anh tiết kiệm cho tương lai”

Lan ngồi bên bàn ăn nhỏ trong căn bếp chật chội, tay cầm hóa đơn điện nước, mắt đếm từng đồng tiền lẻ còn lại trong ví. Đã ba năm kể từ ngày cô kết hôn với Hoàng, người đàn ông cô từng nghĩ là bến đỗ bình yên của đời mình. Nhưng giờ đây, mỗi tháng trôi qua, cô cảm giác mình đang gồng gánh cả thế giới trên vai, còn Hoàng – chồng cô – chỉ để lại những lời hứa về một “tương lai” xa xôi.

Lan và Hoàng quen nhau trong một buổi tiệc cưới của bạn chung. Hoàng, với vẻ ngoài cao ráo, nụ cười ấm áp và lời nói dịu dàng, nhanh chóng khiến Lan xiêu lòng. Anh kể về ước mơ xây dựng một gia đình hạnh phúc, về việc tiết kiệm để mua nhà, sinh con, và cho con một cuộc sống đầy đủ. “Anh không hứa cho em cả thế giới, nhưng anh hứa sẽ làm tất cả để gia đình mình không thiếu thốn,” Hoàng nói, ánh mắt chân thành.

Sau đám cưới giản dị, Lan và Hoàng dọn về sống trong một căn hộ thuê nhỏ ở ngoại ô thành phố. Hoàng làm kỹ sư xây dựng, lương tháng ổn định, còn Lan là nhân viên kế toán, thu nhập không cao nhưng đủ để trang trải chi tiêu hàng ngày. Hoàng đề nghị: “Em đưa lương cho anh, anh sẽ giữ và tiết kiệm. Mình cần có một khoản lớn cho tương lai – mua nhà, sinh con, lo cho bố mẹ hai bên.” Lan đồng ý, tin tưởng tuyệt đối vào chồng. Cô giao hết lương tháng cho Hoàng, chỉ giữ lại một ít để mua thực phẩm và chi tiêu lặt vặt.

Tháng đầu tiên, mọi thứ vẫn ổn. Lan lo chợ búa, cơm nước, còn Hoàng đưa tiền đóng tiền nhà, điện nước. Nhưng từ tháng thứ hai, Hoàng bắt đầu nói: “Anh để tiền vào sổ tiết kiệm rồi, em lo mấy khoản lặt vặt nhé. Anh đang tiết kiệm cho tương lai của chúng ta.” Lan gật đầu, dù trong lòng hơi hụt hẫng. Cô bắt đầu chi tiêu dè dặt hơn, cắt giảm những thứ không cần thiết, thậm chí không dám mua bộ váy mới dù đã thích từ lâu.

Thời gian trôi qua, gánh nặng tài chính dần đổ dồn lên vai Lan. Hoàng vẫn đưa tiền đóng tiền nhà, nhưng mọi khoản khác – từ tiền điện, nước, internet, đến tiền mua sữa cho mẹ Hoàng bị bệnh – đều do Lan chi trả. Cô phải xoay xở với đồng lương ít ỏi, thậm chí làm thêm giờ để bù vào. Những lúc hỏi Hoàng về sổ tiết kiệm, anh chỉ cười: “Yên tâm, anh quản lý tốt lắm. Tiền đang sinh lời, sau này em sẽ thấy công sức của anh.”

Lan bắt đầu cảm thấy bất an. Cô không biết sổ tiết kiệm đứng tên ai, số tiền là bao nhiêu, hay thậm chí nó có thực sự tồn tại hay không. Nhưng mỗi lần cô muốn hỏi rõ, Hoàng lại gạt đi: “Em lo làm gì, chuyện tiền bạc cứ để anh. Đàn ông phải lo cho gia đình chứ.” Lời nói ấy, ban đầu là sự an ủi, giờ đây khiến Lan thấy tủi thân.

Một buổi tối, Lan về nhà muộn sau ca làm thêm. Cô mệt mỏi đặt túi đồ ăn lên bàn, chuẩn bị nấu bữa tối. Hoàng đang ngồi xem tivi, tay lướt điện thoại. “Anh ơi, tháng này tiền điện tăng, em không đủ tiền trả. Anh đưa em một ít được không?” Lan nhỏ giọng hỏi.

Hoàng cau mày. “Em không lo được à? Anh nói rồi, tiền anh để tiết kiệm cả, giờ rút ra thì mất lãi. Em ráng xoay xở đi.” Lan nghẹn lời. Cô nhìn chồng, người từng hứa sẽ che chở cho cô, giờ lại thờ ơ như không. Tủi thân, cô bật khóc: “Anh à, em mệt lắm. Ba năm nay, em lo hết mọi thứ trong nhà, còn anh chỉ nói tiết kiệm. Em có phải người giúp việc đâu mà anh để em gánh hết thế này?”

Hoàng đứng bật dậy, giọng gay gắt: “Em nói gì lạ vậy? Anh làm việc cả ngày, lương anh để tiết kiệm cho tương lai của chúng ta. Em không biết ơn thì thôi, còn trách móc anh?” Cuộc tranh cãi nổ ra, lần đầu tiên trong ba năm hôn nhân. Lan hét lên: “Vậy sổ tiết kiệm đâu? Anh cho em xem đi! Em muốn biết tiền của em, của anh, của chúng ta đang ở đâu!”

Hoàng im lặng, ánh mắt lảng tránh. Anh lấy cớ đi tắm, bỏ lại Lan với những câu hỏi không lời đáp. Đêm đó, cô không ngủ được. Linh cảm mách bảo có điều gì đó không đúng. Sáng hôm sau, khi Hoàng đi làm, Lan lén mở laptop của anh – thứ mà Hoàng luôn giữ cẩn thận. Cô tìm thấy một email từ ngân hàng, thông báo về một giao dịch rút tiền lớn từ tài khoản mang tên Hoàng.

Lan sững sờ. Số tiền rút ra lên đến hàng trăm triệu – số tiền cô chưa từng mơ tới. Nhưng điều khiến cô chết lặng là dòng ghi chú: “Chuyển khoản cho Nguyễn Thị Mai.” Nguyễn Thị Mai là ai? Tại sao Hoàng lại chuyển số tiền lớn như vậy mà không nói với cô?

Lan quyết định đối mặt với Hoàng. Tối hôm đó, cô đặt tờ sao kê ngân hàng mà cô in từ email lên bàn. “Anh giải thích đi. Số tiền này là gì? Nguyễn Thị Mai là ai?” Giọng Lan run rẩy, vừa đau đớn vừa tức giận.

Hoàng tái mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Em hiểu lầm rồi. Đó là… chị họ anh. Chị ấy gặp khó khăn, anh cho vay thôi.” Nhưng ánh mắt lấp liếm của Hoàng không qua được mắt Lan. Cô kiên quyết: “Anh gọi cho chị họ anh ngay bây giờ, trước mặt em.”

Hoàng miễn cưỡng bấm số. Đầu dây bên kia là giọng một người phụ nữ trẻ, ngọt ngào. “Anh Hoàng, em đang ở spa, anh chuyển thêm tiền chưa?” Lan cảm giác như trời đất sụp đổ. Cô giật điện thoại, hét lên: “Cô là ai? Tại sao chồng tôi lại chuyển tiền cho cô?” Người phụ nữ hoảng hốt, vội cúp máy.

Sự thật dần lộ ra. Nguyễn Thị Mai không phải chị họ, mà là một cô gái Hoàng quen trong một chuyến công tác. Trong suốt hai năm, Hoàng đã bí mật chuyển tiền từ “sổ tiết kiệm” cho cô ta, chi trả cho những chuyến du lịch, mua sắm, và cả một căn hộ nhỏ. Tiền đó không chỉ là lương của Hoàng, mà còn là những đồng lương ít ỏi của Lan, những giọt mồ hôi cô đổ ra để gồng gánh gia đình.

Lan không khóc nữa. Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc, viết một lá thư để lại trên bàn:
“Hoàng, em từng nghĩ anh là cả thế giới của em. Nhưng em nhận ra, em không cần một người chỉ biết hứa hẹn và phản bội. Em sẽ sống cho chính mình, và em sẽ không bao giờ để ai xem nhẹ công sức của em nữa. Cảm ơn anh, vì đã dạy em cách mạnh mẽ.”

Lan không ly hôn ngay. Cô chuyển về sống với mẹ đẻ, bắt đầu làm lại từ đầu. Cô đăng ký một khóa học nâng cao về kế toán, tìm một công việc tốt hơn, và dần lấy lại sự tự tin. Hoàng nhiều lần tìm đến xin lỗi, hứa sẽ thay đổi, nhưng Lan chỉ mỉm cười nhẹ: “Tương lai của anh, anh giữ lấy. Tương lai của em, em sẽ tự lo.”

Một năm sau, Lan đứng trước căn hộ nhỏ mà cô tự mua bằng tiền tiết kiệm của mình. Cô mở cửa, bước vào, và mỉm cười. Trong căn phòng nhỏ ấy, không có gánh nặng, không có lời hứa giả dối, chỉ có sự bình yên mà cô đã tìm lại được sau những tháng ngày gồng gánh.

Câu chuyện khép lại với hình ảnh Lan đứng bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời xanh. Cô không còn là người phụ nữ cam chịu, mà là một người phụ nữ biết yêu thương bản thân, biết rằng giá trị của cô không nằm ở việc gồng gánh cho ai, mà ở cách cô chọn cách sống và đứng lên sau những tổn thương.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News