Hôm đầy tháng cháu trai, cả họ nội ngoại tụ tập đông đủ, tiếng cười nói vang cả nhà. Giữa tiệc, mẹ chồng bất ngờ đứng dậy, hào phóng bế cháu trên tay rồi tuyên bố tặng quà lớn: một cái hòm gỗ đỏ chạm trổ, bên trong là nguyên một “giường” trang sức vàng bạc lấp lánh. Cả họ xôn xao, người trầm trồ khen bà chịu chơi, người xuýt xoa chúc mừng tôi.
Nhưng lòng tôi lại nặng như đá. Tôi nhìn đống vòng, kiềng, nhẫn, lắc… mà sao thấy lạ lùng. Chúng không sáng ánh vàng mới, mà sậm màu, có cái còn móp méo, in cả vết trầy xước. Tôi cười gượng, cố giấu nỗi bất an.
Tiệc vừa dứt, tôi viện cớ cho con bú, khéo léo gom hết số trang sức, cho vào túi rồi lẳng lặng mang tới cửa hàng vàng gần chợ. Chủ tiệm vừa mở hòm đã nhíu mày, cầm kính lúp soi từng món. Chỉ vài giây sau, ông ngẩng lên, giọng nặng như chì:
– Cô ơi, đây… không phải vàng thật. Phần lớn là vàng giả mạ, có vài món là tang vật cũ bị công an truy tìm.
Tai tôi ù đi, tim đập loạn xạ. Tôi chưa kịp phản ứng thì đúng 10 phút sau, cả khu phố náo loạn: hai xe công an hú còi lao tới, ập thẳng vào cửa hàng. Người ta ùa đến xem, xôn xao bàn tán.
Một cán bộ lạnh giọng:
– Chúng tôi nhận được tin báo, đây là số trang sức bị mất trong vụ trộm tiệm vàng ba tháng trước. Yêu cầu cô theo chúng tôi về trụ sở để làm rõ nguồn gốc.
Tôi chết lặng. Tay run rẩy, mắt nhìn đống trang sức mà buổi sáng còn được khen là “quý giá”, giờ lại biến thành bằng chứng của một vụ án chấn động. Cả xóm đổ ra, người chỉ trỏ:
– Trời ơi, mẹ chồng cho con dâu đồ ăn trộm hả?
– Giờ mới biết vì sao lại toàn đồ cũ…
Tôi gào lên trong nước mắt:
– Không phải của tôi! Đây là quà mẹ chồng tặng cho cháu, tôi chỉ mang đi bán…
Nhưng lúc này, mẹ chồng đã biến mất khỏi tiệc. Điện thoại gọi thì tắt máy. Cả họ nội đứng sững, không tin nổi tai mình. Còn tôi bị công an mời đi, trong tiếng ồn ào hỗn loạn của hàng trăm ánh mắt dồn về phía mình…