Ngày cưới, mẹ chồng tôi cố tình mang ra đúng 5 cây vàng, hơn mẹ ruột tôi 1 chỉ, để ra oai với họ hàng. Sau này tôi mới biết, bà đã phải lén đi vay nợ mới có được số vàng ấy. Đám cưới xong, em trai chồng hậm hực, suốt một tháng sau cứ cằn nhằn bên tai, bắt tôi phải trả lại cho bà để gỡ sĩ diện.
Tôi ức lắm, nghĩ bụng: “Cưới con dâu mà bày trò hơn thua với mẹ ruột người ta, còn bắt tôi trả lại? Thôi thì giữ luôn cho nhà chồng, cho chừa cái thói sĩ diện hão!”
Vậy mà… trưa hôm sau đi làm về, vừa bước đến ngõ, tôi chết lặng khi thấy người tập trung kín sân, ai cũng xì xào bàn tán. Bước vào nhà, cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngã quỵ: chồng tôi ngồi rũ rượi, ôm đầu gọi “Mẹ ơi, sao mẹ dại thế này…”.
Hóa ra, sáng hôm ấy mẹ chồng bị chủ nợ kéo đến tận cửa, siết nợ vì khoản vay mua vàng ngày cưới. Quẫn trí, bà gào khóc một hồi rồi ngất lịm ngay giữa sân. Khi tôi về thì chỉ còn kịp nghe những lời cuối của bà:
“Tất cả chỉ vì một chỉ vàng hơn thua… mà giờ thành nông nỗi này…”
Không khí trong nhà lúc ấy nghẹt thở, em trai chồng đứng chết trân, còn chồng tôi thì khóc nghẹn, gọi tên mẹ liên hồi.