Phận dâu cả, chồng đi làm xa, nên khi mẹ chồng nhập viện, tôi phải chạy đôn chạy đáo. Sáng thì dậy sớm nấu cơm, trưa lại vội vã mang cơm vào viện, tối còn ngồi xoa tay bóp chân cho bà. Ai nhìn vào cũng bảo: “Dâu cả đúng là hiếu thảo, trọn đạo làm con.”
Hôm ấy, tôi vào viện sớm hơn thường lệ. Đứng ngoài cửa phòng, tôi nghe thấy tiếng thì thầm của bố mẹ chồng. Lúc đầu nghĩ ông bà lo bệnh tình, tôi còn định bước vào an ủi. Nhưng rồi… từng câu lọt vào tai khiến tôi chết điếng.
Mẹ chồng thều thào:
– “Bà dâu cả nó ngốc lắm ông ạ, bao năm nay gánh hết việc cho cả nhà, giờ tôi chỉ mong nó còn lo chu toàn nốt…”
Bố chồng cười khẩy:
– “Ừ, cứ để nó tưởng nó được thương. Chuyện đất đai, nhà cửa, sau này phải để lại cho thằng út. Con dâu cả chỉ là người ngoài, ráng lợi dụng sức nó thêm chút nữa. Bao năm nay nó nai lưng làm, có ai ghi nhận đâu, giờ cũng vậy thôi.”
Tôi choáng váng, tim đập dồn dập, nước mắt chực rơi. Hóa ra tất cả sự tử tế, chăm sóc của tôi chỉ là công cụ trong kế hoạch của ông bà: vắt kiệt sức tôi, còn gia sản thì dành hết cho con trai út, vợ chồng tôi coi như kẻ ở nhờ.
Tôi bủn rủn ngồi sụp xuống ngay ngoài cửa, bát cháo nóng trên tay rơi xuống vỡ tan, khiến ông bà giật mình quay ra. Ánh mắt của họ khi nhìn thấy tôi… vừa ngượng ngập, vừa lạnh lùng, như thể tất cả đã quá muộn để che giấu.