Sau khi chồng tôi mất, tôi một mình gồng gánh vừa lo hương khói, vừa giữ gìn mảnh đất của gia đình. Em trai chồng – vốn nổi tiếng gã mặt dày, tham lam ghê gớm cả vùng – bỗng đến xin một suất đất ngay sát bên, lấy lý do “để tiện chăm sóc chị dâu, hương khói cho anh trai”.
Tôi biết bụng chú ta thế nào, nhưng cũng không muốn xích mích, đành gật đầu đồng ý. Đến ngày ký giấy chuyển nhượng, tôi lạnh lùng nói:
– “Trước khi ký, chú thắp cho anh một nén nhang đi, để anh chứng giám.”
Tôi đặt lên bàn thờ một tấm ảnh cũ, cạnh bát hương nghi ngút khói. Khi chú ta vừa cúi xuống, mặt lập tức tái mét, tay run run, mắt trân trân nhìn bức ảnh.
Chỉ 5 phút sau, chẳng nói chẳng rằng, chú quay gót bỏ đi thẳng, không thèm lấy đất nữa.
Bởi trong bức ảnh kia, không chỉ có chồng tôi… mà còn có chú ta ôm ấp nhân tình – chính là vợ người khác trong làng, bị chồng cô ta chụp lại từ năm xưa. Bức ảnh đó do chồng tôi giữ làm bằng chứng, không ngờ nay lại trở thành “lá bùa” khiến chú tự rút lui trong ê chề.
Cả nhà họ hàng sau này vẫn thì thầm: “Đúng là kẻ tham thì thâm, trời chẳng để yên.”