×
×

Tổ chức đám cưới ở nhà hàng gần như to nhất huyện, 2 vợ chồng tôi hí hửng đợi đến lúc được bóc phong bì, cả hai c:;ãi nhau um tỏi vì khách chỉ mừng vài trăm nghìn

Đám cưới của tôi được tổ chức ở nhà hàng to gần như nhất huyện. Hai vợ chồng hí hửng, nghĩ bụng làm rình rang một chút để nở mặt nở mày với họ hàng, bạn bè. Cả tuần trước ngày cưới, chúng tôi mất ăn mất ngủ lo chu toàn, mong đến lúc cuối cùng được bóc phong bì, coi như gỡ gạc lại chút vốn sau bao nhiêu khoản chi tiêu đội lên trời.

Đêm tân hôn, vừa về đến nhà, hai đứa chẳng kịp nghỉ ngơi, đã hăm hở trải phong bì ra đếm. Nhưng càng đếm, mặt càng tái. Nhiều khách đi cả gia đình 3–4 người mà chỉ mừng vài trăm nghìn. Có người còn đi xe sang, mặc đồ hiệu mà bỏ đúng 200 nghìn lẻ.

Vợ chồng tôi ngồi nhìn nhau, rồi cãi nhau um trời:
— “Bao nhiêu công sức, bao nhiêu chi phí, mà giờ chẳng đủ tiền cỗ, còn phải bù thêm cả trăm triệu! Người ta đi ăn cưới, hóa ra mình đi nuôi họ ăn sao?”

Uất ức dồn lại, cả hai lặng im. Nhưng cay đắng chưa dừng ở đó. Đến khi đến lượt chúng tôi phải đi mừng lại đám cưới con nhà họ hàng xa, vừa rút phong bì mà bụng còn ngấm nghía “mừng ít thôi cho xứng với hôm trước”, thì bẽ bàng thay, đúng lúc ấy tôi nhận được tin nhắn.

Trên màn hình hiện lên lạnh lùng mấy dòng chữ:

“Hôm trước nhà tôi đi cả 4 người, tiền phong bì thế nào chắc vợ chồng cô chú biết. Ăn uống thì thôi cũng chẳng ngon lành gì, đã thế còn tỏ thái độ. Nay đến lượt mừng lại, liệu mà cư xử cho phải đạo. Người ta đi ăn cưới không phải để các người tính toán buôn bán đâu.”

Tôi cứng người, tim nhói lên. Mấy chục mâm cỗ, mấy trăm triệu bạc, niềm vui chưa kịp trọn vẹn đã hóa thành nỗi nhục. Vợ tôi ngồi sụp xuống ghế, nước mắt lưng tròng:
— “Mình ơi, hóa ra bao lâu nay, đám cưới không còn là ngày vui, mà chỉ là cuộc sát phạt phong bì…”

Không khí lặng ngắt. Đám cưới linh đình tưởng chừng nở mày nở mặt, cuối cùng chỉ để lại một sự thật trần trụi và đắng cay.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News