Hôm đó, ngày giỗ ông nội, cả đại gia đình quây quần đông đủ. Tôi bưng bê dọn dẹp, nghĩ bụng: “Dù gì mình là dâu cả, cũng phải chu toàn.” Nhưng đến bữa cơm, bố mẹ chồng bất ngờ đứng dậy, trịnh trọng tuyên bố:
– “Toàn bộ đất đai, nhà cửa, tiền tiết kiệm… ông bà quyết định để lại hết cho thằng T., con riêng của chồng con dâu cả.”
Cả họ ồ lên, người thì gật gù, người thì tấm tắc. Tôi sững người, máu nóng dồn lên mặt, bật dậy hỏi:
– “Thế… phần của con gái tôi thì sao? Nó cũng là cháu nội của ông bà mà?”
Ngay lập tức, cả nhà xúm vào, kẻ mỉa mai, người trách móc:
– “Con gái là cháu ngoại, có họ hàng gì đâu mà đòi?”
– “Nhà này chỉ tính con trai, cháu gái thì thôi khỏi mơ.”
Tôi đứng chết lặng, tay run bần bật, nghe từng lời như dao cứa. Đêm đó tôi mất ngủ, nhưng không khóc. Tôi ngồi cả đêm lên kế hoạch.
Sáng hôm sau, tôi âm thầm mở tiệc, mời hết họ hàng, thông gia và đặc biệt gọi cả trưởng thôn tới chứng kiến. Đến giữa bữa, tôi bình thản mời mọi người im lặng, rồi bước ra thì thầm đúng 3 câu với trưởng thôn.
Ông gật gù, vỗ bàn một cái khiến cả nhà giật mình. Gương mặt mẹ chồng thoáng chốc tái mét, đỏ bừng rồi trắng bệch. Bà run rẩy đứng lên, móc trong túi ra một quyển sổ tiết kiệm, lắp bắp:
– “Mẹ xin lỗi con… Mẹ nóng vội, mẹ sai rồi. Đây, 2 tỷ này mẹ gửi cho cháu. Cháu gái cũng là máu mủ nhà này, mẹ… mẹ lỡ lời…”
Cả họ há hốc mồm, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Hóa ra… 3 câu tôi thì thầm chính là:
“Bố mẹ chồng tôi từng âm thầm bán 200m² đất hương hỏa để đứng tên cậu con riêng. Tôi giữ đủ giấy tờ, giấy tờ này trưởng thôn cũng từng chứng kiến. Nếu họ còn dám chối bỏ cháu gái, tôi sẽ đưa tất cả ra ánh sáng.”
Mẹ chồng biết không thể cãi, sợ mang tiếng bất hiếu, sợ con riêng bị cả họ phỉ nhổ, nên đành cắn răng lôi tiền ra dàn xếp.
Cả nhà bỗng im phăng phắc, chẳng ai dám chê bai con gái tôi thêm một lời. Ngày hôm đó, tôi không rơi một giọt nước mắt nào – chỉ ngẩng cao đầu, nắm tay con gái bước ra khỏi gian bếp, để lại phía sau những ánh mắt ê chề của cả họ.