Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua tán cây phượng đỏ rực trước sân nhà, chiếu lên gương mặt hiền từ của bà Lan. Bà vừa gói xong hộp xôi đậu xanh thơm lừng, món mà Nam – cậu con trai 17 tuổi của bà – thích nhất. Hôm nay là ngày đặc biệt: Nam sẽ nhận kết quả thi đại học, và bà Lan đã bí mật mua hai vé xem phim để cả hai mẹ con cùng thư giãn vào buổi tối. Bà cẩn thận cất vé vào túi áo khoác, mỉm cười nghĩ đến cảnh Nam sẽ reo lên vui sướng khi biết mẹ đã chọn bộ phim siêu anh hùng mà cậu yêu thích.
“Nam ơi, dậy đi con! Hôm nay mẹ nấu xôi ngon lắm, ăn xong mình cùng đi đến trường nhé!” – bà Lan gọi to, giọng đầy yêu thương. Nhưng từ phòng Nam, chỉ có sự im lặng đáp lại. Bà hơi ngạc nhiên, vì mọi ngày Nam luôn dậy sớm, hào hứng chuẩn bị cho ngày mới. Bà bước đến gõ cửa phòng cậu, nhưng không có tiếng trả lời. Một linh cảm bất an thoáng qua, nhưng bà tự nhủ: “Chắc thằng bé mệt, để mẹ vào xem.”
Bà đẩy cửa bước vào. Căn phòng trống không. Giường ngủ được gấp gọn gàng, nhưng Nam không có ở đó. Trên bàn học, một mẩu giấy nhỏ được đặt ngay ngắn, bên cạnh là chiếc bút bi Nam hay dùng. Bà Lan run run cầm mẩu giấy lên, tim đập thình thịch. Dòng chữ nguệch ngoạc của Nam hiện ra: “Mẹ, con xin lỗi. Con phải đi. Mẹ đừng tìm con. Con yêu mẹ.”
Bà Lan đứng chết lặng, hộp xôi trên tay rơi xuống sàn, hạt xôi vương vãi khắp nơi. Trong đầu bà, hàng ngàn câu hỏi dồn dập: Nam đi đâu? Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra với con trai bà?
Bà Lan vội vã chạy ra khỏi nhà, không kịp thay bộ đồ ở nhà đang mặc. Bà đến trường học của Nam, nơi cậu vẫn thường đứng chờ mẹ mỗi buổi tan học. Nhưng hôm nay, cổng trường vắng tanh. Thầy cô giáo ngạc nhiên khi nghe bà hỏi về Nam, nói rằng cậu không đến trường sáng nay. Bà chạy đến nhà bạn thân của Nam, đến sân bóng nơi cậu hay chơi, đến cả tiệm game mà Nam thỉnh thoảng ghé. Không ai thấy Nam.
Trong cơn hoảng loạn, bà Lan chợt nhớ đến chiếc điện thoại cũ của Nam, thứ mà cậu vẫn để trong ngăn kéo bàn học. Bà trở về nhà, mở điện thoại, và tìm thấy một tin nhắn chưa gửi trong mục nháp: “Mẹ, con không đủ dũng cảm để nói với mẹ. Con cảm thấy mình là gánh nặng. Con không muốn mẹ khổ nữa.” Tin nhắn dừng lại giữa chừng, như thể Nam đã do dự và không gửi đi.
Bà Lan ôm mặt khóc nức nở. Bà nhớ lại những tháng gần đây, Nam trở nên trầm lặng hơn. Cậu ít nói, thường ngồi một mình trong phòng, và đôi khi bà bắt gặp ánh mắt buồn bã của con trai khi nhìn bà làm việc khuya. Bà Lan là mẹ đơn thân, một mình nuôi Nam khôn lớn bằng công việc bán hàng rong. Dù vất vả, bà luôn cố gắng để Nam có cuộc sống đầy đủ. Nhưng giờ bà nhận ra, có lẽ cậu đã mang trong lòng một nỗi đau mà bà không hề hay biết.
Bà Lan quyết định không bỏ cuộc. Bà gọi điện cho tất cả bạn bè, người thân, và đăng bài tìm Nam trên mạng xã hội. Một người quen gợi ý rằng Nam có thể đã đến ga tàu, vì cậu từng nhắc đến việc muốn “đi đâu đó thật xa”. Không chần chừ, bà Lan lao ra ga tàu, tay vẫn nắm chặt chiếc túi áo nơi cất hai tấm vé xem phim.
Tại ga tàu, bà Lan lùng sục từng góc. Đám đông tấp nập, nhưng không ai giống Nam. Khi bà gần như tuyệt vọng, một cậu bé bán vé số chạy đến, dúi vào tay bà một mẩu giấy: “Cô ơi, anh kia nhờ cháu đưa cái này cho cô.” Trên mẩu giấy là nét chữ của Nam: “Mẹ, con ở bến xe phía nam. Đừng lo, con sẽ về.”
Bà Lan vội vã bắt taxi đến bến xe. Ở đó, bà tìm thấy Nam ngồi co ro trên băng ghế, bên cạnh là chiếc ba lô cũ kỹ. Cậu cúi đầu, hai tay ôm chặt lấy mặt, như đang cố giấu đi những giọt nước mắt. Bà Lan chạy đến, ôm chầm lấy con trai, khóc nức nở: “Con ơi, sao con làm thế? Mẹ lo lắm! Hộp xôi mẹ nấu còn chưa kịp mở, vé xem phim tối nay mẹ còn cất trong túi áo… Sao con không chờ mẹ thêm một chút, để hai mẹ con mình cùng nắm tay đi qua cổng trường như mọi ngày?”
Nam ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe. Cậu nói trong nước mắt: “Mẹ, con xin lỗi. Con… con không đỗ đại học. Con cảm thấy mình thất bại. Con không muốn mẹ phải xấu hổ vì con, không muốn mẹ phải làm việc vất vả để nuôi một đứa vô dụng như con.”
Bà Lan sững sờ. Hóa ra, kết quả thi đại học là nỗi ám ảnh khiến Nam suy sụp. Cậu đã âm thầm chịu đựng áp lực, nghĩ rằng mình phải thành công để đền đáp công lao của mẹ. Nhưng khi biết mình trượt, Nam cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Cậu quyết định bỏ đi, định tìm một nơi mới để bắt đầu lại, để không còn là “gánh nặng” cho mẹ.
Bà Lan ôm Nam thật chặt, nước mắt rơi trên vai cậu. “Con ngốc quá! Mẹ không cần con phải đỗ đại học, không cần con phải giỏi giang. Mẹ chỉ cần con ở bên mẹ, khỏe mạnh, hạnh phúc. Con là tất cả của mẹ.”
Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến đến gần. Ông mặc bộ vest chỉnh tề, tay cầm một chiếc cặp da. “Bà Lan, có phải bà không?” – ông hỏi. Bà Lan ngạc nhiên, gật đầu. Người đàn ông mỉm cười, giới thiệu mình là ông Hùng, một người bạn cũ của chồng bà Lan, người đã mất cách đây hơn mười năm.
Ông Hùng kể rằng ông đã tình cờ gặp Nam tại ga tàu sáng nay. Nhìn thấy cậu bé ngồi thẫn thờ, ông nhận ra Nam giống hệt người cha quá cố. Khi trò chuyện, ông biết được hoàn cảnh của Nam và quyết định tìm bà Lan để giúp. Ông Hùng hiện là chủ một công ty nhỏ, và ông đề nghị Nam đến làm việc tại công ty của mình, vừa học nghề vừa có thu nhập để phụ giúp mẹ.
Nhưng điều bất ngờ hơn cả là thứ ông Hùng lấy ra từ chiếc cặp: một bức thư cũ, được viết bởi chồng bà Lan trước khi qua đời. Trong thư, người cha đã nhắn nhủ rằng nếu một ngày Nam gặp khó khăn, hãy nhắc cậu rằng “gia đình là nơi để trở về, không phải nơi để trốn chạy.” Bức thư được ông Hùng giữ suốt nhiều năm, chờ một cơ hội để trao tận tay mẹ con bà Lan.
Nam đọc bức thư, nước mắt lăn dài. Cậu nhận ra rằng mình đã sai khi nghĩ rằng bỏ đi là cách duy nhất. Cậu ôm chặt lấy mẹ, thì thầm: “Mẹ, con sẽ không đi nữa. Con sẽ ở lại, cùng mẹ vượt qua tất cả.”
Tối hôm đó, hai mẹ con không đi xem phim. Thay vào đó, họ ngồi bên nhau trong căn bếp nhỏ, cùng mở hộp xôi đậu xanh giờ đã nguội lạnh. Nam ăn từng miếng, mỉm cười với mẹ như cậu bé ngày nào. Bà Lan lấy hai tấm vé xem phim ra, đặt lên bàn. “Mai mẹ con mình đi xem nhé, con chọn phim đi,” bà nói, giọng ấm áp.
Nam gật đầu, ánh mắt sáng lên. Cậu không còn thấy mình là gánh nặng nữa. Cậu biết rằng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần có mẹ bên cạnh, cậu sẽ luôn tìm thấy đường về.