Chiều hai giờ, nắng ngoài ban công phết vàng lên cái chăn mỏng, con trai tôi vừa nhắm được mắt sau một trận gào rát cổ. Tôi ngồi yên như tượng, tay trái giữ bím tóc khỏi chạm vào gò má nó, tay phải lén với cái điện thoại coi giờ. Hai giờ mười. Thần linh của những bà mẹ hãy phù hộ, cho tôi một tiếng đồng hồ để hít thở.
“ĐÙNG—ĐÙNG—ĐÙNG!”
Tường rung. Cửa kính run bần bật. Con trai tôi giật bắn, mắt mở thao láo, rồi khóc như sập mái. Tôi nuốt một câu chửi, ôm con dỗ, lưng ê ẩm. Lại ĐÙNG. Lại gầm như búa thần. Thế là thôi, mùi sữa, mùi phấn, mùi tóc con lẫn mùi tức giận xốc thẳng lên đầu.
Tôi quấn tạm cái khăn, đặt con lên nôi, bật cái máy ru tiếng mưa nhân tạo, rồi xỏ dép lao xuống tầng dưới trong trạng thái “mẹ hổ đại nộ”. Hành lang phảng phất mùi vôi mới và khói thuốc lá. Tiếng khoan xé tai không thương tiếc. Tôi đập cửa.
Cửa mở ra. Người đàn ông đứng đó, áo thun trắng vấy bụi, tay cầm khoan, khóe miệng ngậm điếu thuốc chưa châm. Tôi vừa ngẩng lên—ồ hố. Không phải ai xa lạ. Chính là cái người năm ngoái đứng trên vỉa hè bar đèn xanh đỏ nói với tôi: “Anh sợ cưới, sợ con. Anh không muốn phá đời em.”
Đời tôi bị phá hay chưa, lúc này không bàn. Tôi kéo thẳng vai, lạnh như thép: “Tôi cho anh mười giây, dừng ngay việc sửa chữa!”
Anh ta nhìn tôi, đôi mắt vẫn là màu nâu đậm cũ, chỉ thêm hai quầng thâm dưới. Anh châm thuốc, lơ đãng hít một hơi, thản nhiên: “Dựa vào đâu?”
Tôi nhếch môi, cười lạnh: “Dựa vào thằng con trai hai tháng tuổi của anh đang ngủ trên lầu.”
Anh ta đứng yên. Điếu thuốc dừng giữa không trung. Một giây. Hai giây. Khói chưa kịp tỏa, mắt anh đã bạt đi như ai vừa tát. “Em nói cái gì?”
“Tôi nói,” tôi nhấn từng chữ, “anh dập ngay cái khoan và cất ngay cái sĩ diện.” Tôi lách qua, chỉ tay về phía trần nhà. “Đứa trẻ trên đó vừa ngủ được mười lăm phút. Nó là con anh. Nó không chịu được tiếng đùng đùng của một ông bố từng tuyên bố sợ trẻ con.”
Trong khoảng lặng, tiếng máy khoan vẫn còn vọng lại trong gân cốt. Anh ta đặt khoan xuống, lóng ngóng dập thuốc vào mép thùng sơn, trượt tay, đầu thuốc rơi xuống đất, bỏng tay. Anh giật mình, rít khẽ: “Đau.”
“Đau à?” Tôi cười, răng nghiến kẽo kẹt. “Tốt. Đau cho tỉnh.” Tôi quay lưng định đi, nhưng chân như dán chỗ cũ. Trong cái mùi bụi và mùi thuốc, có một thứ khác quen thuộc: mùi của tháng Mười một năm ngoái, khi anh mặc áo hoodie màu xám, ôm tôi, nói “Mai mình đi Đà Lạt nhé”, rồi ba tuần sau, trên đúng vỉa hè này, cũng anh, nói lời chia tay như rút dao.
Tôi cố nuốt cục nghẹn. “Tôi lên với con.” Tôi nói. “Anh tự hỏi bản thân muốn làm gì với cái thông tin vừa nghe.”
Đằng sau, tiếng chân anh lạch bạch. “Khoan đã.”
“Anh khoan đủ rồi.”
“Ý anh là…” Anh hít vào, như người vừa ngụp lặn lâu dưới nước. “Em… có thể cho anh… nhìn con không?”
Tôi quay lại. Làm sao một cái câu “nhìn con” lại nghe vừa vụng vừa run vậy. Tôi nghiêm giọng: “Anh muốn nhìn thì dọn sạch cái bãi chiến trường này, tắt máy khoan, tắt nhạc, rửa tay, cất thuốc, rửa mặt. Không làm được thì khỏi.”
Anh gật, miệng “ừ” nhỏ như muỗi. Tôi đứng khoanh tay, nhìn anh loay hoay thu dây, tắt aptomat, cất mũi khoan vào hộp. Khói thuốc trên tay anh tắt dần, còn anh thì bốc mùi mồ hôi lẫn keo silicone. Một lát sau, hành lang im phăng phắc.
Tôi dẫn anh lên nhà. Con trai tôi đang vắt vẻo trên nôi, mặt đỏ lựng, miệng méo xệch. Tôi bế nó lên. Anh đứng ở cửa như kẻ trộm, không dám thở mạnh. Cái cách anh nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó bé xíu ấy—ngạc nhiên, sợ hãi, và thứ gì đó như kính cẩn—khiến tôi bất giác chùng lòng.
“Nó tên gì?” anh hỏi, giọng khào khào.
“Bình.”
Anh lặp lại: “Bình.”
Con tôi hắt hơi, cái mũi nhỏ lõm xuống. Tôi vỗ nhẹ, nó vẫn khóc, tiếng khóc cụt cụt như cá nấc. Anh tiến một bước, lại thôi, như sợ dẫm vỡ cái nền. “Anh… bế được không?” Câu hỏi nghe dở thảm hại.
“Anh từng bế cái gì to bằng túi gạo chưa?” Tôi nhếch mắt.
“Anh từng bế em,” anh nói, rồi cắn môi như biết mình lỡ. “Xin lỗi.”
Tôi thở dài. “Rửa tay.” Anh chạy vào bếp, mở vòi, nước bắn tung toé. Tôi đặt con vào tay anh. Trời ơi. Cái cảnh một người đàn ông từng run sợ trước từ “đám cưới” đang vác một cục bánh bao đỏ hỏn, cả người cứng ngắc như cọc tre. Anh nhìn tôi cầu cứu. “Đầu ở đâu? Chân đâu?”
“Cái gì tròn tròn mềm mềm đội mũ vải là đầu.” Tôi đặt tay anh đúng chỗ. “Đỡ gáy. Không thò tay vào miệng nó. Và đừng thở khói thuốc lên mặt nó.”
“Anh bỏ thuốc.” Anh buột miệng, rồi đỏ mặt. Con Bình ngừng khóc, nhìn anh bằng đôi mắt đen bóng, miệng chép chép. Anh bật cười, tiếng cười khàn và ngờ nghệch. “Nó… giống anh.”
“Đừng tự luyến.” Tôi phì. “Nó giống ai thì kệ nó.”
Chúng tôi đứng yên một lúc, nghe tiếng đồng hồ treo tường tích tắc. Tiếng khoan đã trốn đi đâu. Tiếng thở của con đều dần, cái mùi da trẻ sơ sinh tràn ra như một loại thuốc mê. Tôi nhìn sườn mặt anh—vẫn là cái sườn mặt từng áp vào cổ tôi mùa đông—và dặn mình: đừng mềm.
“Anh có biết,” tôi nói bình thản, “ngày anh nói ‘sợ cưới sợ con’, em đang mang thai bốn tuần.”
Anh nhắm mắt. Bàn tay ôm con căng lên, rồi thả lỏng. “Anh ngu.”
“Ừ.”
“Anh sợ vì… anh lớn lên giữa hai người suốt ngày đánh nhau vì chuyện cưới và con. Ba anh cưới mẹ anh vì lỡ. Mẹ anh sinh anh vì bà ngoại ép. Mỗi lần anh nghe chữ đó, đầu anh bốc khói.” Anh nhìn tôi, ánh mắt không trốn. “Nhưng anh không có quyền lấy cái sợ đó làm dao cắt người khác.”
Tôi im. Lời xin lỗi, khi đến đúng lúc, nó xót. “Em định nuôi con một mình,” tôi nói. “Em đã lên danh sách: bà ngoại phụ chiều, cô Lan hàng xóm bế giờ trưa, nhờ chú bảo vệ giữ đồ lúc đi chợ. Em đã tự học cách lắp máy hút sữa, cách gắn màn chắn giường, cách xé miếng dán tã không làm con giật mình.” Tôi nhìn vào mắt anh. “Em không cần anh làm người hùng.”
“Anh không dám làm anh hùng,” anh khẽ. “Anh chỉ muốn làm ba của Bình. Nếu em cho phép. Không đòi cưới, không đòi tên trên giấy gì hết nếu em chưa muốn. Anh sẽ ở đúng chỗ em đặt.”
Tôi bật cười. “Nghe tử tế phết.”
“Anh học nói tử tế ba đêm nay,” anh thú thật. “Anh chuyển về đây hôm qua. Định khoan vài cái kệ. Ai ngờ…” Anh nhìn con, mỉm cười. “Ai ngờ lại khoan thủng cái ngực mình.”
Con Bình bỗng ọ ẹ, nhăn trán, rồi… ngủ. Trên tay anh. Tôi với tay kéo cái khăn, phủ nhẹ lên. Bàn tay anh run bớt. Cái hình ảnh ấy—đứa bé ngủ ngon trên một lồng ngực từng đập loạn vì sợ hãi—đập vào mắt tôi như một cái tin nhắn màu xanh: “Có thể đấy.”
Tôi lùi một bước. “Được,” tôi nói. “Anh sẽ là ba của Bình. Lịch gặp: mỗi chiều ba giờ, anh qua đây đỡ em một tiếng. Đổi tã, bế, hát ru, rửa bình, học làm. Anh dọn nhà dưới xong, đừng khoan giờ ngủ. Và… không hút thuốc trong vòng bán kính hai mét quanh con. Vi phạm lần nào, mất một buổi.”
Anh gật, như ký hợp đồng với chính mình. “Anh làm được.”
“Còn chuyện… kia,” tôi nhìn ra ban công, nơi phơi cái áo liền quần nhỏ xíu, “đừng nhắc. Khi nào em muốn cưới, em sẽ nói. Không ai ép ai. Còn nếu sau này anh lại sợ…” tôi nhìn thẳng, “em đá thẳng.”
Anh cười, hơi thở buông lỏng. “Em đã đá rồi.”
“Ừ. Và anh vẫn đứng được. Tốt.”
Cái tiếng khoan dưới nhà không còn. Thay vào đó, bếp điện kêu “tách”, nước sôi lụp bụp. Tôi pha một cốc cacao, đặt trước mặt anh. “Uống. Nóng.”
Anh nhìn tôi, mắt thấp thoáng thứ ánh sáng của một thằng nhóc bị mắng xong vẫn được cho kẹo. “Cảm ơn.”
Chúng tôi ngồi, giữa một căn phòng bề bộn khăn sữa và bỉm, một chiếc khoan đã câm lặng, và một đứa trẻ thở đều như sóng nhỏ. Ngoài cửa sổ, nắng trượt dần, vệt sáng chuyển qua bức tường đối diện như một chiếc kim đồng hồ khác. Tôi nhớ lại ngày hôm đó trên vỉa hè bar, tôi bước đi, anh đứng lại, những lời anh nói rơi xuống đường lềnh bềnh như rác. Hóa ra, có những thứ tưởng vứt đi là xong, đến một ngày vẫn trôi về lại cửa nhà mình, đòi thanh toán.
“Anh ơi,” tôi nói, lần đầu sau nửa năm gọi anh như vậy, “cái kệ để sách, anh khoan ngày mai nhé. Ba giờ xong nhiệm vụ của ba Bình rồi hãy khoan.”
Anh phì cười, gật đầu. “Rõ. Lệnh chỉ huy.”
Con Bình thở hắt, miệng mút mút trong mơ. Tôi nhìn xuống, sờ vào cái trán nhỏ nóng ấm, lòng mình cũng hạ nhiệt. Chuyện gì rồi cũng sẽ còn đùng đùng, ở đâu đó: tiếng khoan, tiếng lòng, tiếng người. Nhưng ít nhất, từ hôm nay, trong căn nhà này, có những thứ sẽ được nói nhỏ đi. Có những điều sẽ được đặt xuống đúng giờ ngủ. Và có một người đàn ông, từng sợ cưới sợ con, đang học cách đỡ đầu của một đứa bé hai tháng tuổi, bằng cả hai bàn tay.