×
×

Cháu ngoại tròn 5 tuổi, tôi chờ mãi chẳng thấy ai gọi điện hay mời sang dự sinh nhật đến lúc tôi tự sang thì ngỡ ngàng…

Cháu ngoại tròn 5 tuổi, tôi chờ mãi chẳng thấy ai gọi điện hay mời sang dự sinh nhật.
Nghĩ có khi tụi nhỏ bận rộn, tôi chủ động xách túi quà, mua thêm cả bộ đồ chơi ghép hình cháu thích, tự qua nhà con gái.

Vừa bước vào, tôi đã nghe tiếng cười nói rôm rả. Bóng bay treo khắp nhà, bánh kem to như cái mâm, khách khứa đông đủ. Chỉ thiếu tôi.

Con gái tôi thấy mẹ đến thì hơi khựng lại, nhưng vẫn chạy ra nói nhỏ:

“Mẹ ơi, con tính mai cho cháu qua nhà mình chơi rồi mừng luôn. Chứ hôm nay nhà bên chồng làm…”

Tôi cười nhạt, xách quà bước vào. Còn con rể thì… chẳng buồn chào hỏi.

Tôi tự tìm ghế ngồi, chưa kịp uống ngụm nước thì con rể bê ra một mâm riêng, đặt trước mặt tôi. Toàn những món như là chiếu lệ: đĩa lạc rang, vài miếng dưa chuột và bát canh nguội.

Trong khi đó, mâm chính giữa bàn là gà luộc, giò, nem rán, bánh cuốn – đầy đủ và hấp dẫn. Tôi nhìn bà thông gia đang cúi đầu gắp rau, dáng vẻ khép nép như người ngoài.

Tôi bình tĩnh đứng dậy, bê miếng gà từ mâm giữa, đặt vào bát bà thông gia rồi nói khẽ:

“Người ta sống dâu sống rể, có sang có hèn thì cũng là ông bà nội ngoại của đứa trẻ, đáng ra phải ngồi cùng một mâm, chia cùng một miếng.”

Không khí bỗng dưng nín lặng. Mấy đứa khách đang ăn cũng ngẩng đầu nhìn.

Bà thông gia khựng lại, bàn tay run rẩy cầm đũa rồi bất ngờ đứng phắt dậy, nói một câu khiến cả nhà chết sững:

“Bác nói đúng. Mà tôi xin lỗi, tại tôi đã đồng lõa với tụi nó… con dâu bác bảo tôi đừng mời bác sang vì sợ mẹ chồng không vui. Từ ngày nó về làm dâu, con bé coi tôi như cái bóng trong nhà, chỉ cần tôi nấu nướng, trông cháu, còn ra ngoài thì đừng lên tiếng, đừng ngồi cùng mâm. Giờ tôi thấy nhục quá rồi, tôi xin phép về!”

Bà đặt đũa xuống, quay lưng đi thẳng ra cửa. Không ai kịp phản ứng.

Con gái tôi thì sững sờ, còn con rể thì quay sang lườm vợ:

“Em nói với mẹ chuyện đó hả? Trời ơi, có cần phải độc miệng vậy không?!”

Tôi không nói gì thêm. Chỉ nhẹ nhàng dắt cháu lại, đưa túi quà rồi thì thầm:

“Mai nhớ sang nhà ngoại nhé. Ngoại có bánh kem riêng cho con.”

Tôi dắt cháu về trước, không ngoảnh lại, chỉ nghe sau lưng là tiếng vỡ vụn của chiếc đĩa ai đó làm rơi, rồi tiếng xì xào bắt đầu lan khắp buổi tiệc.

Tối hôm đó, tôi ngồi bên hiên nhà, cháu ngoại vẫn hồn nhiên ôm hộp đồ chơi tôi tặng mà hí hoáy chơi một mình. Bà thông gia gọi sang, giọng vẫn còn nghèn nghẹn:

“Tôi thấy mình dại quá chị ạ. Giờ mới hiểu, làm gì thì làm, đừng bao giờ để người ta quen với việc mình hy sinh mà không lên tiếng.”

Hai hôm sau, tôi nghe tin bà thông gia đã chuyển về quê ở với cậu con út, bỏ lại căn nhà thành phố từng hy vọng an hưởng tuổi già bên cháu. Còn tôi, chẳng mong gì nhiều, chỉ muốn nhìn con gái hiểu ra.

Nhưng đến tận 1 tuần sau, tôi vẫn không thấy ai ghé qua. Cho đến một buổi tối mưa lớn, có tiếng gõ cửa dồn dập. Mở ra thì thấy con gái đứng ôm cháu, ướt nhẹp, mặt mũi phờ phạc. Phía sau là con rể, tay xách túi, đứng lặng.

Con gái vừa bước vào nhà đã quỳ xuống:

“Mẹ ơi, con sai rồi. Con cứ tưởng được chồng yêu chiều là đủ, ai ngờ con lại học cách khinh người mình thương nhất. Mẹ tha lỗi cho con…”

Tôi không nói gì, chỉ bước lại đỡ con gái dậy. Cháu ngoại ôm lấy tôi, líu ríu:

“Ngoại ơi, con muốn ở với ngoại, ngoại tốt lắm!”

Con rể lúng túng tiến lại, mở túi ra đưa tôi một hộp bánh kem mới tinh:

“Cháu… cháu đặt lại bánh kem để mừng sinh nhật cháu lần nữa, nhưng là ở nhà ngoại.”

Tôi khẽ thở dài:

“Thôi, miễn là tụi bây hiểu ra. Bánh thì không cần, người mới là thứ đáng giữ.”

Hôm đó, ba thế hệ ngồi lại bên mâm cơm ấm cúng. Không cao lương mỹ vị, chỉ là canh rau, trứng chiên và bát nước mắm, nhưng miếng nào cũng thấm ân tình.

Và tôi biết, có những bài học cần trả giá, nhưng nếu còn kịp nhận ra, thì vẫn là một cái kết may mắn rồi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://homnaycogimoi.com - © 2025 News